• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Trên đời này chẳng có bất cứ thứ gì không thể giải quyết được bằng tiền, cũng giống như mày thôi, chỉ cần nhìn thấy lợi lộc con người sẽ sinh lòng thèm khát, trong mắt của những kẻ tham lam, trắng đen không còn quan trọng nữa."

Lâm Vỹ Cường nói bằng giọng điệu khinh khỉnh.

Nghe thấy những lời này trong lòng Trương Sinh có chút khó chịu, hắn vốn đã nhìn ra bản chất của ông ta từ rất lâu rồi, chỉ là vì lợi ích riêng nên mới cố nhẫn nhịn, dễ hiểu thôi, không có kẻ nào trên đời này thích cảm giác bản thân mình bị khinh thường, dù cho họ có thuộc tầng lớp nhỏ bé nào trong xã hội đi nữa.

Trương Sinh bình tĩnh tiếp tục hỏi:

" Vậy tại sao ông bảo tôi phải khai với cảnh sát rằng: người đàn ông họ Tư Không kia chính là thủ phạm?"

Ông ta tỏ ra ngạc nhiên nhìn hắn một lúc, ấn đường đầy đặn hơi nhíu lại, con ngươi đục ngầu đó sắc như dao lam:

" Mày thắc mắc hơi nhiều rồi đấy."

Tim Trương Sinh bỗng nhiên run lên dữ dội, hắn cố quan sát biểu cảm thâm sâu trên mặt Lâm Vỹ Cường, hắn thầm lo sợ nếu bị ông ta phát hiện điều bất thường trên người mình, thì cả quan tài hắn cũng chẳng kịp mua.

Khi cơn sợ hãi vẫn chưa lắng xuống, tiếng nói trầm khàn của ông ta lại cất lên:

" Nhưng không sao, hôm nay tâm trạng của tao khá tốt, có thể trả lời cho mày biết những chuyện mà mày thắc mắc."

Sau mấy giây căng thẳng đến nghẹt thở, cuối cùng Trương Sinh cũng có thể hô hấp lại một cách bình thường, nhưng nhịp tim vẫn cứ dồn dập như thế, hắn từng gặp riêng Lâm Vỹ Cường không ít lần, nhưng lần này lòng dạ lại đặc biệt thấp thỏm lo sợ.

Trương Sinh hướng mặt nhìn thẳng vào Lâm Vỹ Cường, cố kiềm chế cơn run, đưa tay lên điều chỉnh gọng kính một cách tự nhiên, sao cho chiếc Camera ngụy trang trên mắt kính có thể bắt được toàn bộ hình ảnh lẫn biểu cảm của ông ta.

Ngay lúc này tại một nơi khác, Đông Phong và Dạ Vũ đang ngồi trước màn hình máy tính, được kết nối với Camera ngụy trang của Trương Sinh, từng câu từng chữ mà Lâm Vỹ Cường thốt ra đều rơi vào tai hai người họ.

Trong ô tô, Lâm Vỹ Cường nói với Trương Sinh:

" Tên Tiết Dực đó hắn vô cùng đáng chết, sáu năm trước, hắn khiến sự nghiệp huy hoàng của tao chỉ trong một ngày tiêu tán thành khói bụi, còn đe dọa phong sát toàn bộ người nhà họ Lâm trong ngành thời trang, khiến sự nghiệp, tương lai của tao trở nên khốn đốn. Vốn nghĩ có thể dùng vụ tai nạn năm đó giết chết hắn, nhưng lại chẳng ngờ được lúc ấy Tiết Dực không có mặt trong xe."

Lâm Vỹ Cường dừng lại, hừ lạnh một tiếng như đang kiềm chế cơn tức giận độc địa trong lòng:

" Nhưng không sao, ít nhất tao cũng có thể giết chết đứa con trai mà hắn kỳ vọng nhất, để hắn nếm thử mùi vị đau khổ chẳng khác mấy so với nỗi đau của tao khi mất đi Gia Phát."

Ông ta đột nhiên nghiêng người về phía cánh tay đang gác trên hộp tỳ tay trong ô tô, khoảng cách giữa Lâm Vỹ Cường và Trương Sinh mỗi lúc càng gần, khí lực nóng bừng áp bức trên người ông ta tạt vào cơ thể Trương Sinh, mồ hôi nhễ nhại sau lớp áo khoác Phao tối màu, hắn khẽ run run.

Lâm Vỹ Cường nói rành mạch từng chữ:

" Còn về phần người đàn ông mang họ Tư Không có trách thì trách hắn xui xẻo, đổ tội cho hắn cũng chỉ vì mục đích đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát, xe người phụ nữ đó đã bốc cháy hầu như không để lại chứng cứ giá trị gì, ba người chết, một người sống đời thực vật, thì việc điều tra ra sự thật vô cùng khó khăn, chỉ có thể dựa vào lời khai của nhân chứng."

Biết được lý do, Trương Sinh không khỏi bàng hoàng, năm đó hắn chỉ nghĩ Lâm Vỹ Cường vì muốn thoát tội đã gây ra tai nạn, nên mới đến tìm hắn, chứ chưa từng nghĩ sâu bên trong là một âm mưu trả thù độc ác.

Trương Sinh tự hỏi, Đông Phong và Dạ Vũ nghe thấy những lời lạnh lùng này, thì hai người họ sẽ có phản ứng gì? Hắn thầm nghĩ, đương nhiên cô và anh sẽ hận ông ta đến thấu tận xương tủy.

Tất cả gồm bốn mạng người, mà ông ta lại nói một cách thản nhiên đến thế, trên gương mặt bằng xương bằng thịt đó chẳng có lấy chút biến đổi nào.

Lâm Vỹ Cường ngồi ngay ngắn lại, ngả lưng trên ghế lái và nhắm hờ mắt, khóe môi sâu mặc dù không cười nhưng vẫn cong cong:

" Còn muốn biết chuyện gì nữa không?"

Ông ta cất giọng, kéo tâm trí Trương Sinh đang lơ lửng trở về.

Hắn sực tỉnh nhìn Lâm Vỹ Cường, cười gượng một cách xấu xí.

Những chuyện cần hỏi cũng đã hỏi xong hắn nghĩ tốt nhất nên mau chóng rời khỏi đây, nếu còn tiếp tục ngồi lại, hắn e bản thân sắp không thể giấu nổi sự bất ổn của mình.

Trương Sinh mở đôi môi khô cứng trả lời:

" Hết...hết rồi. Ông Lâm, thế tôi nhận trước năm mươi triệu này, số tiền còn lại ông có thể chuyển qua tài khoản cho tôi ngay không?"

Lâm Vỹ Cường chỉ thoáng liếc nhìn Trương Sinh một cái, rồi tiếp tục nhắm hờ mắt lại:

" Yên tâm."

" Vậy tôi đi trước đây."

Trương Sinh cười cười, hắn đẩy cửa xe bước xuống, động tác có chút vội vàng, còn chưa kịp xoay người đóng cửa đã nghe âm giọng trầm, lạnh buốt ở đằng sau:

" Khoan đã."

Hắn khựng lại, trong lòng tràn ngập bất an, những ngón tay đặt trên cánh cửa ô tô khẽ siết lại, Trương Sinh không dám chắc chắn Lâm Vỹ Cường đã nhìn ra điểm đáng nghi trên người mình hay chưa, đối diện với con người này, hắn luôn cảm thấy sự an toàn của bản thân bị đe dọa.

Trương Sinh ngoảnh đầu, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế lái chậm rãi mở mắt, từ đằng sau ô tô, trợ lý của Lâm Vỹ Cường đang đi tới, đến gần chỗ Trương Sinh, anh ta quay người vào trong xe cúi đầu, nói:

" Giám Đốc Lâm, còn hai tiếng nữa buổi tiệc sinh nhật sẽ bắt đầu, chúng ta nên nhanh chóng quay về."

" Lúc rời khỏi nhà, tao có mang theo một món đồ rất quan trọng, nhưng vừa đến đây đột nhiên lại chẳng thấy đâu nữa."

Lâm Vỹ Cường cười nói, rồi ngước mắt nhìn Trương Sinh, con ngươi lạnh ngắt như rít vào xương người đối diện:

" Trương Sinh, nếu mày không phiền có thể để người của tao kiểm tra một chút không?"

Thời tiết khô lạnh, nhưng trán Trương Sinh lại ướt đẫm mồ hôi, vài giọt chảy theo man tai rồi trôi dần xuống cằm, hai hàm răng đã mất tự chủ âm thầm đánh vào nhau, hắn gần như không thở nổi.

" Ông Lâm, tôi không có nhìn thấy món đồ nào cả."

Trông thấy Trương Sinh lúng túng có vẻ muốn từ chối, Lâm Vỹ Cường cười nói:

" Đừng hiểu lầm, chỉ là tao muốn xác nhận mày không cằm nhầm đồ đi mất thôi, món đồ này đối với tao vô cùng quan trọng."

Sắc mặt Trương Sinh trắng bệch, cố gắng kiềm chế cơ thể đang run rẩy của mình, hắn tự nghĩ nếu không đồng ý để cho Lâm Vỹ Cường soát người, chắc chắn ông ta không để hắn rời khỏi đây.

Trương Sinh không hiểu được, Lâm Vỹ Cường đưa ra đề nghị này, là vốn đã phát hiện Camera trên mắt kính nhưng vẫn cố tình đùa bỡn hắn, hay do ông ta chỉ là cẩn thận quá mức, bởi tính cách đa nghi?

Nhìn ánh mắt sắc nhọn của Lâm Vỹ Cường, Trương Sinh biết rõ bản thân không có quyền từ chối. Hắn cố cử động khóe môi đông cứng của mình, cười gượng nói với ông ta:

" Được, được chứ."

Anh chàng trợ lý của Lâm Vỹ Cường bước lên, Trương Sinh đứng thẳng người, dang rộng hai cánh tay ra và nín thở nhìn theo từng động tác anh ta di chuyển trên cơ thể mình, thận trọng kiểm tra khắp nơi, từ áo khoác Phao cho đến quần áo mặc bên trong, những nơi có thể cất giấu thiết bị ghi âm như túi áo, túi quần hay mũ lưỡi trai đều bị xem qua.

Một lúc sau, trợ lý nói với Lâm Vỹ Cường bằng vẻ kính cẩn:

" Thưa Giám Đốc Lâm, không phát hiện thứ gì đáng nghi trên người anh ta."

" Tôi đã nói rồi mà, tôi không có lấy đồ của ông."

Trương Sinh cười tươi, bao nhiêu vui mừng đều khinh suất phô bày trên mặt, nhưng liền sau đó bị ánh nhìn nghiêm lạnh của Lâm Vỹ Cường dập tắt.

" Nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước đây, con trai tôi vẫn đang đợi tôi ở bệnh viện."

Mặc kệ ông ta có phản ứng gì, Trương Sinh nhanh chân quay người đi trước, hắn nóng lòng rời khỏi con hổ dữ Lâm Vỹ Cường, bởi hắn cũng chẳng biết lúc nào sẽ biến thành miếng mồi ngon trong miệng ông ta.

Nhìn theo bóng lưng Trương Sinh đi cách xa một đoạn, trợ lý của Lâm Vỹ Cường hỏi ông ta:

" Giám Đốc Lâm, ông để cho hắn đi một cách dễ dàng như vậy sao?"

Lâm Vỹ Cường cúi đầu cười lạnh, chỉnh lại mặt đồng hồ cỡ lớn sáng bóng trên cổ tay, nói với anh ta:

" Dĩ nhiên là không thể giữ rồi, lập tức giải quyết đi, xử lý kín đáo một chút, đừng làm liên lụy đến tôi."

Anh chàng trợ lý kính cẩn cúi người:

" Vâng."

Trương Sinh đi hết một đoạn vỉa hè, theo lối nhỏ rẽ phải vào con hẻm, hắn bám lên bức tường phủ kín rêu xanh, cố lấy lại bình tĩnh, thả lỏng tứ chi đang bủn rủn khó chịu của mình.

Hắn không dám tưởng tượng lại cảm giác chấn kinh vừa rồi, thật quá nguy hiểm, Trương Sinh âm thầm thở phào, ngay cả khi hắn bị người ta đuổi theo đòi nợ cũng không thấy sợ hãi như cảm giác vừa rồi.

Nhưng cũng may mắn, Lâm Vỹ Cường đã không phát hiện Camera ngụy trang siêu nhỏ, được gắn trên mắt kính mà Đông Phong đã đưa cho hắn, trước khi đến gặp ông ta.

Tinh thần dần ổn định lại, Trương Sinh bước theo lối nhỏ trong con hẻm vắng tiến đến đường lớn, hắn lấy điện thoại ra định gọi cho Đông Phong.

Trương Sinh nghe thấy tiếng chân ai đó giẫm trên lớp sỏi vụn, âm thanh sột soạt ngày một gần, dường như phía sau hắn có người đang tới gần, từng bước chậm rãi và cẩn thận.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK