• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Đông Phong rời khỏi cô mới vô thức nhìn quanh căn phòng vốn ngột ngạt này, cái vẻ tẻ nhạt mọi ngày cũng không rõ vì sao lại càng thêm cô tịch, Dạ Vũ cảm thấy lồng ngực mình dường như trống trải một thứ gì, nhưng thú thật bản thân cô cũng không thể biết rõ ràng.

Một lúc sau bên ngoài có tiếng gõ cửa, Dạ Vũ đang bận với một số giấy tờ ngổn ngang trên bàn, cô thuận miệng nói:

" Mời vào."

Nhìn thấy người bước vào là Tống Dật, Dạ Vũ có chút ngạc nhiên, thường ngày anh ta và Đông Phong như hình với bóng sao hôm nay anh ra ngoài lại không dẫn cánh tay đắc lực này theo cùng?

Cô lịch sự hỏi:

" Anh tìm Tiết tổng à? Anh ấy có việc gấp nên ra ngoài từ lâu rồi."

Tống Dật mỉm cười, anh ta lấy ra từ trong túi áo một chiếc USB màu xanh đen:

" Không phải đâu, Tiết tổng bảo tôi mang cái này đến cho cô, trong này là toàn bộ tài liệu quan trọng cho cuộc họp chiều nay, Tiết tổng muốn cô thay anh ấy sắp xếp lại một chút."

" Ra là vậy, cảm ơn anh."

Cô vui vẻ nhận lấy, tình cờ Tống Dật nhìn thấy vết thương cũ trên bàn tay Dạ Vũ, anh ta không nhịn được hiếu kỳ, hỏi:

" Thư ký Tư Không, tay của cô làm sao thế?"

" À, là tôi không cẩn thận nên mới bị thương thôi, sắp khỏi hẳn rồi, không thấy đau nữa nên cũng không nhớ là mình đang bị thương."

Đột nhiên cô bị chính câu trả lời của mình làm cho sững sờ, đúng thế, một vết thương đã cũ dùng từng ấy thời gian để cố gắng chữa lành, khi con người ta không còn cảm nhận được những cơn đau, dần dà bản thân cũng quên mất đã từng bị thương tổn như thế nào.

Ánh mắt cô bỗng dưng chùn xuống, phảng phất một vẻ thê lương: Đông Phong, tôi cứ luôn tự tin cho rằng cả thế gian này chỉ có tôi mới thật sự hiểu con người anh, cho đến khi ngu ngốc trở thành một món hàng bị anh tùy ý mà sắp đặt, lúc ấy tôi cảm giác như sinh mệnh mình nhỏ bé như hạt bụi, rơi dần, rơi dần xuống đáy vực sâu, không ánh sáng, không hy vọng, tôi mới nhận ra anh của sáu năm trước cũng từng chịu đựng cảm giác tận cùng thống hận và đau khổ khi bị chính người mình tin tưởng phản bội là thế nào, là đau đến thấu xương, là đau đến tê tâm liệt phế. Mà cái cảm giác khắc nghiệt ấy tôi đã phải mất sáu năm dùng đủ loại nhớ nhung và day dứt để mường tượng cũng không sao hiểu được.

Tống Dật nhìn thấy gương mặt diễm lệ thoáng vẻ trầm tư, cô hơi cúi mặt giấu đi nụ cười nhạt nhòa có đôi phần chế giễu, bởi lẽ chính lúc này bản thân Dạ Vũ cũng thấy mình chẳng ra làm sao cả, bộ dạng khó coi giống như tâm trạng cô vậy, không biết nên thương hại anh hay nên hận anh đã biến mình thành đồ vật nữa.

" Cô Tư Không."

Dạ Vũ bừng tỉnh, ngước mắt lên đã bắt gặp Tống Dật đang chăm chú quan sát nét mặt mình, lại nghe:

" Có lẽ chuyện hôm qua khiến cô vẫn còn sợ hãi, tôi nhìn thấy sắc mặt của cô hôm nay không được tốt lắm."

Cô đưa tay sờ đôi má lạnh lẽo của mình, cười qua loa, Tống Dật nói thêm vài lời, có ý an ủi:

" Hôm qua Tiết tổng có bảo Trưởng phòng Ngụy nhắn cho phía đối tác về việc anh ấy đến muộn, mọi thắc mắc liên quan đến hợp đồng có thể trao đổi với cô, nhưng không ngờ tên háo sắc ấy lại nảy sinh suy nghĩ đồi bại, cũng rất may Tiết tổng đã đến kịp, xong để xảy ra chuyện đáng tiếc gì."

Dạ Vũ bất động nghe những lời mà Tống Dật vừa nói, lồng ngực đột nhiên trỗi dậy từng đợt sóng ngầm. Nhìn thấy cô không có phản ứng anh ta vội vàng nói:

" Cô Tư Không, xin lỗi nhé, tôi đã quá nhiều lời rồi."

Nhắc đến đây cô lại muốn hỏi thêm:

" Anh Tống, ngoài số di động thường ngày Tiết tổng vẫn sử dụng ra anh ấy có dùng thêm số liên lạc nào khác không, chẳng hạn như dãy số xxxxxx?"

Tống Dật hơi nhăn mày giống như đang tập trung nhớ kỹ, rồi trả lời một cách chắc chắn:

" Tiết tổng là người rất ít khi thay đổi liên lạc, ngoài số di động thường ngày như cô đã biết thì không còn sử dụng bất cứ số điện thoại nào khác. Dãy số mà cô vừa đọc có vẻ là loại được đặt mua, theo như tôi biết thì Trưởng phòng Ngụy có một vài số di động tương tự rất đẹp được đặt mua với giá cả đắt đỏ."

Dạ Vũ đột nhiên khẽ giật mình, dãy số mà cô vừa đọc chính là dãy số đã nhìn thấy trong tin nhắn của Mã Viên Nhuận, đầu óc cô trở nên phức tạp vô cùng: Lại là Ngụy Thư Kỳ, nói như vậy người thật sự hãm hại mình không ai khác chính là cô ta, nhưng hiện giờ có thể làm gì chứ, người cũng đã không còn.

Dạ Vũ ngẩng đầu định nói với Tống Dật vài câu cảm ơn vì sự quan tâm của anh, lại vô tình bắt gặp Thư ký Lâm lén lút đứng ngoài cửa phòng nghe trộm, cộng thêm biểu hiện khác lạ của cô ta vào sáng nay khiến Dạ Vũ không tránh được nghi ngờ, cô cũng chẳng rõ chuyện mờ ám đằng sau là gì, chỉ cảm thấy Thư ký Lâm có vẻ đang lo sợ điều gì đó, mà điều ấy nhất định có liên quan đến Ngụy Thư Kỳ.

" Nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin phép ra ngoài nhé."

" Vâng, cảm ơn anh, anh Tống."

Khi Tống Dật quay người lại bước dần đến lối ra thì thư ký Lâm cũng nhanh chóng biến mất, Dạ Vũ dùng ánh mắt đầy nghi hoặc dò tìm, nhưng hiển nhiên là chậm hơn một nhịp, cô bình tĩnh ngồi lại trên ghế: Nếu thật sự đã làm chuyện mờ ám gì không muốn người khác biết, nhất định sẽ để lại sơ hở, cô ta chủ động nghe trộm đối phương cho thấy đã bắt đầu có tật giật mình rồi, thường ngày thư ký Lâm luôn thân thiết với Ngụy Thư Kỳ nói không chừng việc mình bị hãm hại cô ta cũng có phần, không vội, cẩn thận quan sát thêm chút nữa cũng chẳng sao.

Cô day day thái dương đã bắt đầu âm ỉ đau nhức của mình, từ từ mở mắt nhìn quanh căn phòng với hai mảng màu trắng xám trầm buồn, mọi thứ trông có vẻ được sắp xếp gọn gàng và sạch sẽ, nhưng lại mang một không khí đơn điệu đến tẻ nhạt.

Dạ Vũ quan sát tỉ mỉ căn phòng một lần nữa, đầu ngón trỏ vô thức gõ gõ trên mặt bàn như đang tìm kiếm chút ý tưởng gì đó, có hơi căng thẳng nhíu mày.

Bỗng dưng đôi mắt xanh biếc mở to, con ngươi vui vẻ lóe lên vài tia sáng, cô lẩm bẩm:

" Tên mặt lạnh nhà anh thường ngày chỉ biết hung dữ với tôi thôi, ngoài nói dối và thích làm đau người khác thì anh còn biết làm gì nữa? Sáu năm gặp lại vậy mà gu thẩm mỹ của anh chẳng khá lên được chút nào, xem ra vẫn phải để tôi đích thân ra tay rồi."

Dạ Vũ liền nhấc điện thoại lên bận rộn tìm đặt một ít món đồ vừa ý.

Rất nhanh mọi thứ đã được chuẩn bị xong, cô đặt lại chiếc điện thoại trên bàn, bất tri bất giác những lời nói của Trịnh Hy lại lướt qua trong đầu, âm thầm cảm kích. Dạ Vũ ngồi thẳng lưng, chỉnh lại tư thế sao cho thoải mái nhất rồi hít một hơi thật sâu, thở ra thật nhẹ nhàng và chậm rãi, rồi tập trung vào phần việc dang dở của mình.

Tiết Đông Phong sau khi xử lý xong việc bên ngoài anh nhanh chóng trở về công ty chuẩn bị cho cuộc họp chiều nay, một ngày căng thẳng và áp lực anh cần chút dư vị đắng chát của cà phê, định bụng khi vào đến phòng nhất định sẽ bảo cô pha cho anh một cốc, nhưng có một điều Đông Phong không thể phủ nhận là mùi vị này chỉ có Dạ Vũ mới pha được như thế, cũng chẳng biết từ khi nào loại cà phê khó uống ấy lại làm anh thèm thuồng đến vậy.

Anh đẩy cửa bước vào, như một thói quen thản nhiên bảo:

" Pha cho tôi một cốc cà phê."

" Tiết tổng."

Bấy giờ Đông Phong mới chợt nhận ra âm giọng thanh thanh vừa nghe được không thuộc về Dạ Vũ, anh theo phản xạ mà quay đầu nhìn, trông thấy người trước mặt liền ngạc nhiên hỏi:

" Thư ký Lâm, sao cô lại ở đây?"

Cô ta có vẻ lúng túng đáp:

" Tôi vào đây tìm thư ký Tư Không có chút việc, nhưng thật trùng hợp cô ấy lại không có ở đây. Tiết tổng, vậy tôi xin phép ra ngoài trước."

Thư ký Lâm nhanh chóng rời khỏi, anh cũng chẳng bận tâm gì nhiều, bình thản ngồi vào bàn làm việc của mình.

Tại góc nhìn này Đông Phong mới bất ngờ phát hiện căn phòng luôn chìm trong mảng trắng xám trầm buồn thường ngày có một sự thay đổi quá lớn.

Tất cả cửa sổ đều bị mở toang, căn phòng thiếu sáng đón toàn bộ ánh mặt trời trong trẻo từ bên ngoài, gió đông tùy ý mà lùa vào mang theo hơi lạnh se sắt lên da thịt, không khí vốn ngột ngạt cũng cảm giác thông thoáng hơn nhiều.

Tại bàn làm việc của anh đã chuẩn bị sẵn một cốc cà phê nóng, mùi hương thanh dịu đầy kích thích theo làn khói nhàn nhạt lan khắp căn phòng, họa tiết trên cốc đơn giản nhưng lại cực kỳ sang trọng, bên trái là chậu hoa xương rồng chỉ bé bằng nắm tay anh, màu sắc xanh đậm tràn đầy sức sống.

Tiết Đông Phong mở to đôi mắt phượng dài ngỡ ngàng nhìn vào vị trí làm việc của Dạ Vũ, không rõ từ lúc nào đã được thay thành một chiếc bàn hình bán nguyệt màu trắng, bên trên ngoài những vật dụng cần thiết cho công việc còn có cả ảnh chụp của cô và mẹ mình, một chậu hoa Huân Y Thảo cỡ nhỏ, một vài giấy Note đủ hình dạng đáng yêu được đặt gọn gàng và đẹp mắt.

Bộ bàn ghế sofa dùng để tiếp khách bày trí thêm vài chiếc gối bông, màu sắc tươi sáng nhưng vẫn không kém phần lịch sự và tao nhã, chẳng cầu kỳ mà lại rất dễ chịu.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK