• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Công Ty Thời Trang Tử Đằng.

" Xin chào mọi người, tôi tên là Tư Không Dạ Vũ, là nhân viên mới đến, rất mong nhận được sự giúp đỡ của mọi người."

Trong bộ váy xanh ngọc thanh lịch Dạ Vũ khách sáo cúi đầu chào các đồng nghiệp, không quên nở nụ cười xinh đẹp dù bản thân cô vô cùng căng thẳng.

Nhưng đối lập với những gì tưởng tượng rằng các đồng nghiệp chí ít cũng sẽ mỉm cười đáp lại, thì hầu như tất cả mọi người đều chuyên chú vào công việc của riêng mình, chẳng ai quan tâm đến nhân viên mới đến.

Dạ Vũ sượng sùng nhìn trưởng phòng Ngụy, nhưng ánh mắt cô ta đáp lại cũng không mấy thiện ý.

" Đó là bàn làm việc của cô."

Trưởng phòng Ngụy nghiêm nghị chỉ vào bàn ghế đầu tiên đặt cạnh cửa sổ, không đợi cô gật đầu nói tiếng cảm ơn đã liền quay lưng rời đi.

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên ngột ngạt, cô cảm giác ánh mắt khi những người khác lia đến mình có vô vàn chán ghét, đây lẽ nào là luật lệ " ma cũ ma mới" trong giới văn phòng?

Đến bàn làm việc của mình, Dạ Vũ có chút thích thú và hài lòng với vị trí này, khởi đầu như vậy quả thật không tệ, gió lộng từ ngoài luôn có hướng thổi vào, vừa thông thoáng lại mát mẻ.

Nụ cười tươi tắn chưa nở được bao lâu đã tắt ngấm, sau lớp cửa kính bóng nhoáng đối diện là bàn làm việc với cách bày trí vô cùng sạch sẽ, gọn gàng, trên bản chức vụ có ghi: Tổng Giám đốc điều hành " Tiết Đông Phong."

Lồng ngực cô không ai khua mà bất ngờ giẫy giụa dữ dội : không biết đây là trùng hợp hay vốn đã được an bày?

Trông thấy Dạ Vũ im lặng nhìn rất lâu vào phòng Tiết Đông Phong, một cô gái với ánh mắt sắc sảo, ăn mặc không kém phần gợi cảm lên tiếng mỉa mai:

" Hay yo, đừng nhìn nữa, Tiết tổng đang ở trong phòng họp rồi, cũng đâu cần phải lộ liễu như vậy."

Dạ Vũ ngoảnh đầu, dù cô ta không trực tiếp đối mắt với cô, nhưng những lời này căn bản là nói cho cô nghe, môi trường công sở vốn luôn hiện diện những thành phần khiếm nhã thế này, không phải sao? Cô chẳng muốn trả lời, càng chẳng buồn bận tâm.

Dạ Vũ vờ điếc, sắp xếp gọn gàng lại bàn làm việc của mình, mang chậu hoa xương rồng nhỏ đã chuẩn bị từ trong ví ra, đặt lên trên khung cửa sổ cao hơn vị trí ghế ngồi, cô mỉm cười, nhìn thân cây mọng nước tràn đầy sức sống dưới nền trời xanh trong đúng là thật tuyệt vời, giống như hy vọng ươm mầm trong tim cô lúc này, chỉ cần đủ nắng đủ nước hoa sẽ nở, cô thầm cổ vũ cho chính mình: Nếu mẹ nhìn thấy nhất định sẽ bảo con phải cố gắng phấn đấu đúng không? Người yên tâm, tiểu Vũ của người nhất định sẽ kiên cường.

Cô gái tóc ngắn ngồi cách Dạ Vũ một bàn thoáng liếc qua, tay khoanh trước ngực cười mỉa:

" Đúng là ấu trĩ."

* Ành *

Chồng tài liệu rất dày đặt mạnh trên bàn, trưởng phòng Ngụy từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt áp bức:

" Đây là toàn bộ số liệu bán hàng ba tháng gần nhất, nhân viên mới cô có thể sắp xếp lại không? Công việc này cũng rất đơn giản."

Dạ Vũ vui vẻ nhận việc, đón lấy chồng tài liệu bằng nụ cười thân thiện, nhưng bấy nhiêu cũng không khiến Ngụy Thư Kỳ tiết chế thói thị uy:

" Nếu gặp khó khăn gì cứ việc nói, tôi sẽ điều chỉnh lại cho vừa vặn với thực lực của cô."

Nói xong cô ta xoay người định rời đi, âm thanh lộc cộc rít tai từ đôi giày cao gót 12cm bỗng nhiên quay lại, nhắc nhở cô:

" Tôi nghe nói hồ sơ của cô so với các nhân viên mới khác không có bất kỳ ưu điểm nào phù hợp với công ty, nhưng nếu đã vào được Tử Đằng làm việc mong rằng cô hãy cố gắng hết mình, không có thực lực cũng đừng lười biếng ù lì làm liêm lụy tất cả mọi người, dù có là đi cửa sau Ngụy Thư Kỳ tôi cũng không để yên."

Âm giọng sắc nhọn đủ khiến người nghe phẫn uất, nhưng Dạ Vũ từ sớm đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với những lời khó nghe này, thế nên cô không mấy khó chịu.

Chỉ là Dạ Vũ không ngờ, hóa ra cuộc gọi đêm qua người bên phòng nhân sự liên tục nói mong cô chiếu cố và cả ánh mắt ghét bỏ từ đồng nghiệp khi cô bước vào, là vì tất cả bọn họ cho rằng cô lợi dụng quan hệ bất chính để đi cửa sau vào Tử Đằng.

Dạ Vũ đứng dậy, lễ phép cúi người như một sự tôn trọng cần có:

" Trưởng phòng Ngụy, tôi thừa nhận kinh nghiệm của mình còn non kém, được vào Tử Đằng làm việc là may mắn rất lớn đối với tôi, chính vì thế sẽ không ngừng nổ lực, không làm gánh nặng cho mọi người, càng không có chuyện được cửa sau hậu thuẫn."

Ngụy Thư Kỳ nhếch mép :

" Nói được làm được?"

Mùi hương nước hoa sang trọng tỏa ra từ cơ thể thơm mát, Ngụy Thư Kỳ ngoảnh mặt rời khỏi để lại những tiếng xì xầm văng vẳng bên tai cô:

" Tôi nghe nói hồ sơ của cô ta bị đánh rớt ngay từ đầu rồi, không hiểu vì sao đến đêm muộn Tiết tổng lại đột nhiên gọi điện cho trưởng phòng nhân sự bảo rằng đổi ý."

Người khác lại tiếp lời:

" Còn sao trăng gì nữa, không đi cửa sau thì đã dùng cách lợi hại gì để vào?"

" Cũng thật có bản lĩnh, Tiết tổng nổi tiếng lãnh đạm, ghét nhất là gần gũi phụ nữ. vậy mà vẫn bị cô ta lừa."

" Lừa gì chứ? Tôi thấy anh ấy ở bên nước ngoài ăn chay không quen, về đây lại gặp trúng của lạ nên thấy mới mẻ, chơi chán rồi sẽ lại vứt thôi, nhìn cô ta đi, xứng sao?"

" Hahahha...cũng đúng, không biết là phong cách thời trang gì nữa, thật sự quá quê mùa, nếu có cơ hội tôi cũng muốn nhờ cô ta dạy cho một khóa quyến rũ đàn ông đó."

Tư Không Dạ Vũ một trời ấm ức, nhưng họ không nói đích danh thì cô có thể làm gì, đứng lên đập bàn gây hấn trước sao?

Tiền, tiền, tiền...Cô nhất định phải nhắc nhớ mình thật thật nhiều lần, chính vì tiền mà công việc này trở nên quan trọng, vì vậy chút ấm ức này coi như xem phải một thước phim cẩu huyết nào đó mà mình ghét, những con người kia dù có nói gì cũng chỉ nên xem là gà ngỗng hợp sướng với nhau, để tâm quá nhiều người chịu thiệt nhất định là mình.

Để điều chỉnh lại tâm trạng, Dạ Vũ rời bàn làm việc đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo hơn, cô đứng dậy tất cả bọn họ đều im lặng, khi cô vừa bước qua khỏi cửa phòng tiếng xì xào lại tiếp tục huyên náo hơn.

" Bị người ta nói trúng rồi nên không biết giấu mặt vào đâu, khó chịu tránh đi chứ gì?"

Cô gái ăn mặc gợi cảm cười cợt, rất thỏa mãn với câu chuyện của mình.

" Chuyện gì mà ồn ào thế, các người không cần làm việc nữa à?"

Tiết Đông Phong nghiêm nghị bước vào, ánh mắt gắt gao hỏi bọn họ, bầu không khí đầy chế giễu đột ngột chùn xuống theo âm giọng trầm thấp từ anh, không ai dám trả lời, chỉ cắm cúi trở vào công việc của mình.

Anh vô thức nhìn vào vị trí đầu dãy bàn, phát hiện chậu hoa xương rồng xanh mướt nằm im trong ánh nắng nhàn nhạt bên cửa sổ, Tiết Đông Phong chỉ tay theo hướng ấy hỏi:

" Nhân viên mới vẫn chưa đến à?"

Một nam nhân viên nhanh nhão đáp:

" Ý anh là Tư Không Dạ Vũ sao?"

Đông Phong cực kỳ khó chịu nhíu mày, làm người kia bất ngờ rối rắm :

" À, lúc nãy cô ta đã đến rồi, nhưng lại ra ngoài, không biết là đi đâu."

Nghe xong, Tiết Đông Phong liếc mắt, lạnh lùng nói với Tống Dật:

" Chậu xương rồng đó là ai mang đến? Thật xấu xí, vứt nó đi."

" Vâng, Tiết tổng."

Liếc thấy chồng hồ sơ cao dày trên bàn Dạ Vũ, Tiết Đông Phong lại bảo:

" Chút nữa nói trưởng phòng Ngụy sang gặp tôi."

" Vâng."

Nói rồi anh lạnh lùng quay lưng vào phòng làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK