Lục gia
Lục Như Ân vừa về đến đã nghe Aron báo: “Tiểu thư! Quản lý ở quán bar vừa báo là hôm qua có m mấy người ở quán bar chúng ta lén lút bán thuốc trong đó có cả ma túy, những tên bán thuốc rất ngạo mạn, không để ai vào mắt, ngay cả khi biết quán bar là của Bạch gia, bọn chúng vẫn không sợ, còn làm càn hơn nữa.”
Sắc mặt của Lục Như Ân trở nên âm trầm, dám làm loạn ở địa bàn của Bạch gia sao? Bọn người đó ăn gan hùm mật gấu rồi? Những kẻ tầm thường cho mười lá gan cũng không dám làm thế, chắc chắn là có người đứng ở phía sau sai khiến, cô vừa treo áo khoác của mình lên tủ vừa hỏi: “Có điều tra được người đứng sau bọn chúng là ai chưa?”
Aron hơi nhăn mặt lại trả lời: “Tôi đã điều tra rồi ạ, những người đó toàn là những thằng nhóc mới lớn, còn ăn bám cha mẹ, không có ai đứng phía sau cả. Tiểu thư! Tôi nghĩ chắc có lẽ những tên đó chỉ muốn ra oai, hành động không biết suy nghĩ thôi, hơn nữa quán bar của Bạch gia toàn là người giàu đến, bọn chúng đến cũng phải.”
Lục Như Ân nhếch môi cười khẩy một tiếng, cô không tin bọn người đó lại không có não đến như thế: “Muốn biết có ai đứng sau hay không thì tối nay chúng ta đến đón là biết.”
- ----------------------------------------------------
Gần tám giờ tối, Lục Như Ân cùng Bùi Gia Linh, Aron, Paul có mặt tại quán bar của Bạch gia, dĩ nhiên cái đuôi nhỏ Âu Tĩnh Kỳ cũng đi theo, hiện tại anh đang cố lấy lòng cô làm sao mà không xuất hiện được cơ chứ? Đi cùng Âu Tĩnh Kỳ còn có Lý Thanh Trí, Dạ Khải Hiên, Tần Minh Vũ và hai thuộc hạ thân tín Trần Hữu, Vân Sơn.
Ngồi đợi một lúc thì đám người to gan kia cũng đến, vừa đến đã bắt đầu lôi kéo người khác thử thuốc, to gan lớn mật hơn chính là dám đến chỗ của bọn người Âu Tĩnh Kỳ mời gọi. Lục Như Ân không nói gì chỉ phẩy tay một cái, Aron cùng một số người đã ngay lập tức tiến đến dùng vũ lực đưa bọn chúng đi, trước khi rời đi hẳn, Lục Như Ân không quên nói với thuộc hạ của mình: “Dùng cách mà lúc chiều tôi đã nói.”
“Vâng.” Aron gật đầu nhanh chóng lôi đám thanh niên không biết sợ chết là gì đi ra phía sau quán bar.
“Cách gì thế?” Bùi Gia Linh ngồi bên cạnh không khỏi tò mò, thắc mắc hỏi bạn thân của mình, từ lúc nhận được tin là sẽ đến quán bar bắt người thì Lục Như Ân không nói gì với cô nữa cả.
“Chỉ là bảo Aron đợi bọn chúng lên cơn thôi, mặc dù có tốn chút thời gian nhưng hiệu quả hơn là việc dọa giết, lấy cha mẹ của bọn chúng ra dọa.” Lục Như Ân chậm rãi nâng ly rượu lên uống một ngụm, đám người này đã có gan đến đây bán thuốc, làm loạn thì chắc chắn sẽ không sợ chết, lấy cha mẹ ra dọa lại càng không được, nếu bọn chúng thương cha thương mẹ thì sẽ không dính vào con đường nghiện ngập này rồi, cách tốt nhất là lấy hết số thuốc trong người bọn chúng, đợi khi lên cơn lấy thuốc ra để trao đổi là được.
“Như Ân!” Lục Như Ân nghe có ai đó đang gọi mình liền đảo mắt nhìn xung quanh, thấy một chàng trai ngoại quốc tiến đến cười rất tươi với mình, cô ngơ ngác, trong đầu tự hỏi người này là ai? Sao lại biết cô?
Không chỉ có ánh mắt của Lục Như Ân hướng về chàng trai tóc vàng ấy mà tất cả mọi người ở đấy cũng đều đưa mắt nhìn, tò mò muốn biết anh ta là ai? Paul là người nhận ra đầu tiên, anh hoảng hốt lại gần Lục Như Ân khẽ nói: “Ân Ân! Đây là một trong số ‘con mồi’ của cậu khi còn ở Ý đấy, anh ta là đàn anh ấm áp dịu dàng gì đó đấy.”
Những lời Paul nói vừa vặn lọt vào tai của Âu Tĩnh Kỳ, sắc mặt của anh trở nên lạnh lẽo, khó coi hơn bao giờ hết, hóa ra đây là một trong những người bạn trai chớp nhoáng lúc trước của người yêu anh. Hay lắm! Đi tới đây mà vẫn còn có thể gặp, để xem cô sẽ giải thích với anh như thế nào?
Thấy sắc mặt đen như đáy nồi của Âu Tĩnh Kỳ thì Dạ Khải Hiên cùng Tần Minh Vũ, Lý Thanh Trí đã có thể loáng thoáng đoán ra được chuyện gì rồi. Bùi Gia Linh cũng đã nhớ ra chàng trai trước mặt này là ai rồi, lần này bạn thân của cô tiêu chắc.
Lục Như Ân biến sắc, mặt mày có chút vặn vẹo, hai mắt không ngừng liếc nhìn Âu Tĩnh Kỳ, cô hít sâu một hơi, lạnh nhạt hỏi chàng trai ngoại quốc: “Có chuyện gì sao?”
Chàng trai tóc vàng ấy hơi rụt người lại khi bắt gặp cặp mắt sắc lạnh của Lục Như Ân, anh ta cười gượng khẽ lắc đầu: “Không có gì, chỉ là anh muốn đến chào hỏi thôi, không còn chuyện gì nữa, anh đi đây.”
Dứt lời, chàng trai ngoại quốc vội vàng, gấp gáp xoay người rời đi, nãy giờ anh ta đã ngồi một góc quan sát, vừa nhìn đã biết mối quan hệ giữa cô và Âu Tĩnh Kỳ, anh ta đến không phải chỉ chào hỏi mà là muốn kiếm chuyện, khiêu khích nhưng khi thấy ánh mắt giết người, cảnh cáo của Lục Như Ân thì anh ta sợ rồi, những ác ý xuất hiện trong đầu nãy giờ đều tan thành mây khói. Mặc dù khoảng thời gian quen với Lục Như Ân không được lâu, nhưng tính tình cô như thế nào anh ta khá hiểu rõ, lạnh lùng, tuyệt tình, tàn nhẫn là để diễn tả cô, với cái thái độ này xem ra là cô nghiêm túc thật rồi.
Lục Như Ân cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, lúng túng không biết giải thích làm sao, môi mấp máy một lúc lâu cô mới nói thành lời: “Anh… anh cũng biết rồi mà, cái đó chỉ là chuyện của quá khứ thôi.”
Dạ Khải Hiên ngồi gần đó đổ thêm dầu vào lửa, hôm nay anh muốn đốt nhà anh vợ một phen: “Hóa ra lúc trước em là một bad girl à?”
Paul sợ chưa đủ loạn, nhà chưa cháy dữ dội bèn nhếch môi nói: “Là một trap girl mới đúng, không khéo lát đi ra ngoài lại gặp thêm một anh khác nữa, tình cũ của Ân Ân nhiều lắm.”
Nhà cháy thật rồi, không những thế mà còn cháy vô cùng lớn, Lục Như Ân khóc không ra nước mắt, hận không thể lấy keo dán miệng mấy người thích đốt nhà này lại, ác vừa thôi.
Danh Sách Chương: