Cả ba người quan sát được thêm một lúc thì nhìn thấy người của Bạch gia đến, Lục Như Ân kéo chị em Bùi Gia Linh rời khỏi đấy trong im lặng, không một ai phát hiện. Ngồi trên xe quay về Lục gia, Lục Như Ân khẽ nhếch môi cười, khá khen cho Âu Tĩnh Kỳ vì đã dàn dựng nên một màn bắt cóc khá hoàn hảo, kể cả việc âm thầm để lộ vị trí của Lục Đình Quân. Tất cả mọi thứ được chuẩn bị kỹ lưỡng, hoàn hảo đến mức ngay cả ba mẹ của cô cùng những người khác như là Tần gia hay ba mẹ của Dạ Khải Hiên cũng bị đánh lừa. Nếu như không phải do cô quá hiểu rõ Âu Tĩnh Kỳ thì có lẽ cũng đã tin và cuống cuồng đi tìm sau đó lộ rõ thân phận Angel của mình.
Bùi Gia Linh chạy xe vô cùng chậm, đợi đến khi mọi người đưa Lục Đình Quân quay trở về Lục gia rồi gọi điện báo cho Lục Như Ân hay tin thì mới giả vờ gấp rút chạy về.
Dạ Tử Môn
Âu Tĩnh Kỳ nhíu chặt đôi mày của mình, trong lòng vẫn còn nghi hoặc về chuyện của Angel, thật sự là Lục Đình Quân không có liên quan gì đến Angel sao? Mọi thứ thật sự như những gì Lục Đình Quân đã nói?
Dạ Khải Hiên thấy anh vợ của mình vẫn ngồi trầm ngâm ở ghế sô pha, mày cứ liên tục nhíu lại, anh biết rõ suy nghĩ hiện tại của Âu Tĩnh Kỳ: “Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa, cho dù không tin thì chúng ta vẫn phải tạm chấp nhận tin chuyện Angel không hề quan tâm đến an nguy của Đình Quân. Nếu như Angel thật sự quan tâm đến an nguy sống chết của Đình Quân thì đã xuất hiện từ lâu rồi, không phải đợi đến khi người của Bạch gia đến đâu.”
Thấy Âu Tĩnh Kỳ không đáp lại, Dạ Khải Hiên thở dài một hơi bất lực xoay người đi, Âu Tĩnh Kỳ tiếp tục chìm đắm trong đống suy nghĩ hỗn độn của mình. Trong đầu của anh bỗng hiện tại một ý nghĩ, có khi nào Angel biết được kế hoạch của mình không? Trong Dạ Tử Môn có nội gián? Không thể nào, những người thực hiện kế hoạch bắt cóc này đều toàn là người mà Âu Tĩnh Kỳ và Dạ Khải Hiên tin tưởng, đã đi theo hai người từ lâu tuyệt đối không có chuyện phản bội. Angel có thể đoán được những gì mà anh suy tính sao? Chuyện này lại càng không thể nào, ngoại trừ ba mẹ thì không còn một ai có thể hiểu rõ anh cả, ngay cả Âu Tĩnh Như là em gái cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ về anh. Nếu như Angel thật sự có thể đoán ra được những gì mà Âu Tĩnh Kỳ đã suy tính thì càng khiến cho anh tò mò, muốn biết rốt cuộc Angel là ai?
Lục gia
Sau màn xúc động mừng rỡ vì Lục Đình Quân được giải cứu an toàn quay trở về thì mọi người lại tụ họp trong phòng của Lục Như Ân. Bùi Chi Nhật không nhịn được cười khi nhớ đến chuyện khi nãy: “Âu Tĩnh Kỳ cũng thật biết lên kế hoạch, cái gì mà bắt cóc nhầm người, sau khi hay tin người mình bắt là thủ lĩnh tương lai của Bạch gia liền hoảng sợ mà bỏ chạy, đáng lẽ ra sau khi biết thì phải bắt làm con tin để đòi tiền hoặc này nọ chứ.”
Lục Như Ân cười nhẹ, lên tiếng: “Thật ra chuyện này cũng là chuyện bình thường, một số thế lực nhỏ nếu như lỡ bắt nhầm một người nào đó có gia thế, quyền lực lớn hơn thì đa phần đều là tự động thả ra hoặc chờ đợi người đến để dập đầu tạ lỗi, bọn họ không dám làm bậy đâu, họ khá là an phận. Chỉ những thế lực vừa và lớn thì mới đủ can đảm để đòi điều kiện với chúng ta mà thôi.”
Tiếng chuông tin nhắn phát ra từ điện thoại của Lục Như Ân, cô cầm điện thoại lên xem, thấy tin nhắn của Aron gửi đến, khóe môi của cô lại bất giác cong lên, tối nay bắt đầu chuyến đi săn rồi. Lục Đình Quân nhăn mặt, ánh mắt hoang mang khẽ hỏi Bùi Gia Linh: “Chị của em bị làm sao thế? Sao tự nhiên lại cười ghê như thế?”
Bùi Gia Linh lắc đầu không đoán ra được, tuy đã là bạn thân lâu năm nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ và đoán được những gì mà Lục Như Ân suy nghĩ.
- ------------------------------------------------------------
Hơn tám giờ tối, Lục Như Ân xuất hiện ở quán bar nơi mà Aron đã báo rằng Dạ Khải Hiên cùng Âu Tĩnh Kỳ đến để bàn công việc, ngồi uống rượu một lúc thì nhìn thấy con mồi của mình xuất hiện, Lục Như Ân đứng dậy, giả vờ say đi đứng loạng choạng tiến nhanh về phía của Âu Tĩnh Kỳ rồi lao thẳng vào trong ngực của anh.
Sự xuất hiện đột ngột của Lục Như Ân khiến cho thuộc hạ của Âu Tĩnh Kỳ không kịp đề phòng mà ngăn cản lại, khách hàng cùng Dạ Khải Hiên cũng một phen bất ngờ, sửng sốt trước chuyện này. Trần Hữu há hốc miệng, hai mắt mở to khi nhìn thấy rõ người con gái đang ôm Âu Tĩnh Kỳ: “Lục tiểu thư!”
Cả người của Âu Tĩnh Kỳ cứng đờ, hai tay giơ hờ lên, ngơ ngác nhìn xuống người con gái đang ôm mình, anh muốn đẩy cô ra nhưng không thể, cô đã ôm anh cứng ngắt luôn rồi. Một trong hai người khách hàng bật cười thốt lên: “Hóa ra đây chính là nguyên nhân khiến cho Âu thiếu không chịu tiếp nhận sự phục vụ đặc biệt từ người của tôi.”
Hai người khách hàng cười vui vẻ chậm rãi rời đi, Âu Tĩnh Kỳ dùng sức lực đẩy Lục Như Ân ra khỏi người của mình, vừa đẩy ra anh lại phải hốt hoảng đỡ lấy khi thấy cô sắp ngã xuống đất, say đến mức đứng không vững, không nhận ra ai luôn rồi sao?
“Xem ra Như Ân đã say lắm rồi, chúng ta hãy mau đưa em ấy về Lục gia thôi.” Dạ Khải Hiên nhìn Lục Như Ân say đến mức không biết trời đất thì cất tiếng nói.
Không còn cách nào khác, Âu Tĩnh Kỳ phải đưa Lục Như Ân quay về Lục gia, Trần Hữu đảm nhận nhiệm vụ lái xe, Dạ Khải Hiên ngồi ở ghế lái phụ còn Âu Tĩnh Kỳ cùng Lục Như Ân ngồi ở hàng ghế phía sau. Cả người của Âu Tĩnh Kỳ cứng đờ, hai mắt trợn trắng khi Lục Như Ân bất ngờ leo lên đùi của mình ngồi, hai tay choàng qua cổ, đầu dựa hẳn vào người của anh mà ngủ ngon lành.
Dạ Khải Hiên giật mình sửng sốt sau đó liền mím môi cố nhịn cười, không quên lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng thần thánh này. Trần Hữu suýt nữa thì lạng tay lái khi thấy cảnh tượng kinh thiên động địa, không ngờ Lục đại tiểu thư khi say xỉn lại có thể bạo đến như thế.
Cả ba người con trai trong xe không một ai nhìn thấy nụ cười thoáng qua trên môi của Lục Như Ân, khi nãy cô suýt nữa đã bật cười khi thấy Âu Tĩnh Kỳ căng thẳng, cả người cứng đờ, đôi tai đỏ ửng lên. Ôi trước giờ Âu Tĩnh Kỳ chưa từng được con gái ôm lần nào à?
Danh Sách Chương: