Bạch Nhã Băng cùng Lục Dĩ Tường thấy con gái bảo bối của mình không sao, không bị thương ở đâu cả thì thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ không thôi, hai người không quên cảm ơn Âu Tĩnh Kỳ và những người khác vì đã cứu Lục Như Ân. Kéo cô con gái cưng ngồi xuống, Bạch Nhã Băng nghiêm túc nói: “Sau này con đi ra ngoài tuyệt đối không được đi một mình, đi đâu cũng phải dẫn theo vệ sĩ, mặc dù thân thủ con tốt nhưng cho dù tốt cỡ nào đi chăng nữa con cũng không thể nào một mình mà đánh thắng nhiều người được, hơn nữa bọn chúng cũng không chọn đối đầu trực tiếp với con đâu, vụ bắt cóc hôm nay chính là trường hợp điển hình.”
Lục Như Ân ngơ ngác, ngây người đưa mắt nhìn Bùi Gia Linh, Lục Đình Quân, Bùi Chi Nhật sau đó lại nhìn ba mẹ của mình, môi mấp máy khẽ hỏi: “Ba mẹ biết hết rồi ạ?” Lục Như Ân lén ba mẹ của mình đi học võ, không những thế mà còn âm thầm đi huấn luyện nên cô mới có thân thủ tốt như bây giờ. Trước mặt ba mẹ, Lục Như Ân luôn thể hiện mình là một đứa con gái ngoan ngoãn, hiền lành, thậm chí có chút yếu đuối, vì ngay từ nhỏ cô biết ba mẹ luôn muốn cô trở thành một nàng tiểu thư thùy mị, dịu dàng.
Mặc dù ba mẹ Lục Như Ân biết cô có tham gia, nhúng tay vào Bạch gia nhưng cô luôn nghĩ hai người chỉ biết một phần nhỏ thôi, chỉ nghĩ rằng cô dùng đầu óc của mình giúp em trai đôi chút, nhưng Lục Như Ân nào hay biết hai người họ đã biết từ lâu rồi, chỉ là cô không nói họ cũng im lặng không nói đến.
Bạch Nhã Băng mỉm cười xoa đầu cô con gái cưng của mình, kể từ lúc sinh con tính cách của bà đã trở nên điềm đạm, mềm mại, dịu dàng hơn trước rất nhiều: “Ba mẹ biết con luôn cố gắng trở thành một đứa con gái khiến ba mẹ tự hào, hãnh diện với mọi người. Ba mẹ thật sự không nghĩ đến chỉ vì một câu nói muốn con là một đứa con gái dịu dàng, là một nàng tiểu thư chính hiệu trong quá khứ lại có thể khiến con để tâm nhiều đến như thế. Ân Ân! Con hãy sống thật với bản thân, với cảm xúc của mình, con chỉ cần sống theo cách mà con cảm thấy thoải mái nhất, vui vẻ nhất đừng để ý đến cách nhìn của mọi người xung quanh, càng đừng để ý đến việc ba mẹ sẽ thất vọng này nọ, bởi vì ba mẹ luôn ủng hộ, yêu thương con, là chỗ dựa vững chắc cho dù con có như thế nào đi chăng nữa.”
Lục Dĩ Tường tiếp lời vợ của mình: “Con gái của ba xinh đẹp, tài giỏi, thông minh như thế thì làm gì có ai dám nói này kia, khinh thường con được chứ? Kẻ nào dám chọc giận, nói xấu tiểu công chúa của ba ba liền cho họ biết tay.” Thật ra những gì Lục Như Ân làm, ông cùng vợ của mình đều biết hết, nếu nói về chuyện hai người không biết, chỉ mới biết gần đây thì chỉ có chuyện Lục Như Ân và Âu Tĩnh Kỳ gặp chuyện vào bốn năm trước mà thôi. Có vài lần cô gặp nguy hiểm, rắc rối chính Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng đã đứng đằng sau giúp đỡ, giải vây.
Lục Đình Quân ngồi bên cạnh, sau khi nghe ba mẹ của mình nói thế thì nhăn mặt, lẩm bẩm trong miệng: “Thôi xong, bình thường chị hai làm gì cũng sẽ kiềm chế vì sợ ba mẹ biết, bây giờ ba mẹ đã biết không những thế còn ủng hộ hết mình, kể từ đây trở về sau chị hai quậy bung nóc cho mà xem, quang minh chính đại khiến kẻ thù phải khiếp sợ.”
Âu Tĩnh Kỳ ngồi gần đấy vô tình nghe được mấy lời của Lục Đình Quân mà không khỏi bật cười, cảm thấy em vợ tương lai của mình nói rất đúng. Kể từ bây giờ, Angel trong giới hắc đạo không chỉ có Bạch gia chống lưng mà còn có cả Dạ Tử Môn bảo vệ, anh có chút tò mò, hiếu kỳ muốn biết phản ứng của đám người trong giới hắc đạo khi hay tin thiên kim đại tiểu thư Lục gia Lục Như Ân là Angel nổi tiếng máu lạnh, không khéo có người sẽ ngất vì sốc luôn mất.
Lục Dĩ Tường cùng Bạch Nhã Băng ở lại thêm một chút thì nhường lại không gian cho đám người trẻ này. Người lớn đã đi, Ngô An Nguyên không còn dè dặt liền bóc phốt bạn thân của mình: “Như Ân! Anh nói cho em nghe một chuyện khá là hay ho, em có biết lúc trước bạn trai yêu dấu của em đã nói em như thế nào không?”
Âu Tĩnh Kỳ cảm giác có điều chẳng lành, muốn bịt miệng Ngô An Nguyên lại nhưng chưa kịp giơ tay đã bị Lục Như Ân lườm một cái sắc lẹm, anh ngoan ngoãn ngồi im chờ cô hành hình thôi.
“Lúc trước, người bạn trai này của em đã nói em là một con nhỏ hai mặt đáng ghét, dữ dằn, khó ưa, bảo đừng nhìn bề ngoài của em mà vội đánh giá, còn nói em cũng bình thường không có gì gọi là quá đẹp.” Ngô An Nguyên vừa nói vừa liếc bạn mình, khoé môi cong lên cười đầy đắc ý, thích thú.
“Hửm?” Lục Như Ân nở một nụ cười vô cùng đáng sợ với bạn trai mình, cô mím môi véo vào eo của anh một cái, được lắm, dám nói xấu sau lưng cô, kì này Âu thiếu gia chết chắc rồi.
Âu Tĩnh Kỳ ngồi thẳng lưng, cười khổ, thầm cầu nguyện cho bản thân, thật muốn nói với Ngô An Nguyên rằng đừng đốt nhà anh nữa, cháy hơi bị lớn rồi.
Mark tựa người vào chiếc ghế sô pha, tặc lưỡi thích thú, vui vẻ khi thấy ‘nhà’ bạn bị cháy, anh ôm một bên mặt diễn sâu thốt lên: “Ôi một tiếng chát oan nghiệt. Tĩnh Kỳ! Mặt của cậu có đau lắm không?”
Âu Tĩnh Kỳ nghiến răng nghiến lợi hận không thể lấy băng keo dán miệng mấy người bạn của mình lại. Những người bạn thân này của anh chắc là bị vong nhập rồi, chứ bạn bè thân ai lại đi đốt nhà bạn của mình như thế.
Dạ Khải Hiên được dịp nên cũng khịa, cũng chọc anh vợ của mình, trả thù đôi chút về mấy chuyện lúc trước: “Anh vợ! Cú tự vả này hơi bị đau đấy, anh cũng đâu khác gì em đâu, đều là những người đàn ông tự vả, anh nói em cho nhiều vào rốt cuộc anh cũng chả khác gì em. Vì vậy, em khuyên anh sau này bớt độc mồm độc miệng lại một chút, nghiệp quật không chừa một ai đâu.”
Cái gì vậy nè? Hôm nay là ngày của anh à? Sao ai cũng bắt nạt anh thế? Âu Tĩnh Kỳ tủi thân quay sang tìm kiếm sự thương cảm từ người yêu nhưng bất thành, Lục Như Ân chỉ nhìn thôi còn đáng sợ hơn mấy người ở đây nữa.
“Âu Tĩnh Kỳ! Anh hay thật, em nói cho anh biết em cấm anh ôm hôn em trong vòng một tuần, anh mà dám bày trò thì thời hạn không chỉ một tuần thôi đâu.” Lục Như Ân nghiến răng nói, cô cảm thấy hình phạt này còn khá nhẹ, nói xấu cô nhiều như thế, cấm một tuần là quá hời cho anh rồi.
Âu Tĩnh Kỳ khóc không ra nước mắt, cấm ôm hôn trong vòng một tuần lận sao? Giết anh luôn đi!
Danh Sách Chương: