• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch An Hương nhìn Jay bằng cặp mắt giận dữ, căm hận, hai tay vẫn nắm chặt khẩu súng: “Chắc là anh bất ngờ lắm đúng không? Tôi không những không bị lừa mà còn thành công qua mặt đám người của One chạy đến đây. Bạch An Hương tôi đã trốn thoát được một lần thì sẽ không có chuyện bị bắt lần hai đâu, anh đừng quên trong người tôi chảy dòng máu của Bạch gia, đã là người của Bạch gia thì sẽ không bao giờ để người ta bắt nạt, uy hiếp.”

Ngoại trừ Lục Như Ân và Jay thì những người còn lại đều ngơ ngác không hiểu lời Bạch An Hương vừa nói, Bạch An Hương thì có liên quan gì đến gã One? Cái gì mà bị bắt lần một rồi lại lần hai?

Jay ôm bả vai bị thương nhanh chóng cùng người của mình rời khỏi kho hàng, Aron cùng thuộc hạ muốn đuổi theo thì bị Lục Như Ân cản lại: “Đừng đuổi theo, số lượng người của chúng ta ít hơn so với bọn họ, đuổi theo chỉ khiến người của chúng ta tổn thất thêm mà thôi.”

Thấy mọi chuyện đã ổn, lúc này Bạch An Hương mới quăng khẩu súng trên tay xuống đất xoay người ôm chầm chị họ của mình, bật khóc nức nở: “Khi nãy… khi nãy tên khốn Tống Kỳ có nhắn tin cho em, nói chị bị anh ta bắt rồi nếu muốn cứu chị thì phải đến gặp anh ta, tên khốn đó còn cho người theo dõi, giám sát em. Em đã suýt bị anh ta bắt một lần rồi làm sao có thể dễ dàng bị anh ta dụ nữa chứ? Em tin tưởng vào khả năng của chị, hơn nữa nếu chị bị bắt thì cả nhà đã náo loạn lên rồi, làm gì có chuyện yên tĩnh như thế được, thế là em đã cho người đánh lạc hướng bọn người giám sát sau đó dò hỏi mới biết chị ở đây…”

Lục Như Ân ôm chặt cô em họ của mình không ngừng vỗ về trấn an: “Không sao, không sao nữa rồi, mọi chuyện đã ổn, em làm rất tốt, bây giờ chúng ta quay về nhà thôi.”

Bạch tiểu thư khẽ gật đầu cùng chị họ rời khỏi kho hàng, Âu Tĩnh Kỳ cùng những người ở đấy nhìn nhau không hiểu chuyện gì, hai người các cô đang nói cái gì vậy?.

||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé! |||||

Bạch gia

Tất cả mọi người kể cả Âu gia, Tần gia và Dạ Tử Môn đều có mặt, mọi người tụ họp lại trong một căn phòng rộng lớn sau khi nghe tin Bạch An Hương xảy ra chuyện, bọn họ đến còn là vì chuyện của Jay. Lục Như Ân ở trong phòng ngủ đợi Bạch An Hương hoàn toàn chìm vào giấc ngủ mới nhẹ nhàng rời khỏi đi sang phòng họp.

Lục Như Ân ngồi xuống ghế không nhanh không chậm cất giọng: “An Hương đã ổn, em ấy đã ngủ rồi ạ.”

Bạch Huyền Nghị cùng Lục Trân Trân thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ vì con gái của mình đã ổn, không sao nữa rồi, tình trạng hoảng loạn, sợ hãi đã bớt đi rất nhiều. Sắc mặt Bạch Nhã Băng vô cùng nghiêm túc lên tiếng: “Ân Ân! Con mau nói rõ mọi chuyện cho mọi người biết đi.”

Tất cả ánh mắt đều hướng về phía của Lục đại tiểu thư, chờ đợi cô nói rõ mọi chuyện, cô hít sâu một hơi chậm rãi nói ra hết: “Ngày hôm qua An Hương đã nói hết mọi chuyện xảy ra với em ấy cho con biết, con sợ rút dây động rừng nên mới tạm thời không nói cho mọi người biết. Thật ra bạn trai của An Hương tức Tống Kỳ chính là One.”

Tất cả mọi người đứng hình, hai mắt trợn ngược cả kinh, làm sao có thể? Bọn họ nghe nhầm rồi đúng không? Một người nhìn vô hại như Tống Kỳ lại là One? Bầu không khí trong phút chốc tĩnh lặng, ngột ngạt đến đáng sợ, những người ở đây vẫn chưa hoàn toàn tin được, không một ai ngờ tới chuyện này cả.

Ban đầu ngay cả Lục Như Ân sau khi nghe Bạch An Hương nói còn nghi hoặc khó tin nữa là, những lời sắp nói tiếp theo đây khiến cho cô mỗi lần nghĩ đến liền tức giận, hận không thể băm tên khốn Tống Kỳ đó ra hàng trăm mảnh: “Sở dĩ An Hương trở nên hoảng loạn, sợ hãi như thế là vì em ấy vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa hắn và Jay, hắn muốn bắt nhốt em ấy lại không những thế mà còn muốn… muốn ***** *** An Hương.”

Bạch Huyền Nghị nghe xong sắc mặt trở nên vô cùng giận dữ, muốn tìm Tống Kỳ để trút giận cho con gái. Hai mắt Lục Trân Trân rưng rưng, giọng nói nghẹn lại: “Bảo sao hôm qua khi nghe Tống Kỳ tới thăm An Hương lại hoảng sợ đến như vậy.”

Bây giờ tất cả mọi người đều đã biết One là ai, có lẽ One cũng đã biết chuyện mình bại lộ thân phận hắn sẽ không nấp trong bóng tối hãm hại mọi người nữa. Âu Tĩnh Kỳ đột nhiên nắm tay của Lục Như Ân, người anh lo lắng nhất chính là cô bởi vì những người ở đây có thể thấy rõ Tống Kỳ đang nhắm vào cô, muốn bắt cô cho bằng được.

Lục Như Ân vỗ nhẹ lên mu bàn tay của người yêu, mỉm cười trấn an: “Em sẽ không sao đâu, đừng quá lo lắng.”

- -----------------------------------------------------------

Tại căn biệt thự rộng lớn, Tống Kỳ giận dữ ném vỡ ly rượu trong tay, gạt hết tất cả đồ đạc xuống dưới đất: “Hay! Hay lắm! Đám người Lục Như Ân diễn hay thật, ai không biết cứ tưởng bọn chúng là diễn viên không đấy.” Hắn nắm chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm, đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn Jay: “Hiện tại cậu đang bị thương nên không cần phải lo quá nhiều về chuyện này, lo mà nghỉ ngơi cho tốt đi, những chuyện còn lại tôi sẽ đích thân giải quyết.”

Jay há miệng muốn nói gì đó nhưng bắt gặp cặp mắt sắc bén, lạnh tựa như băng của One liền im bặt, gật đầu nghe theo lời của hắn.

Tống Kỳ bắt đầu lên kế hoạch người đầu tiên hắn muốn bắt không còn là Lục Như Ân nữa, hiện tại Bạch An Hương chắc chắn đang được bảo vệ rất kỹ càng, không thể ra tay từ chỗ của Bạch An Hương được, người yếu đuối dễ ra tay nhất bây giờ chính là Âu Tĩnh Như, hắn phải tóm từng con mồi không thể quá vội vàng mà hỏng việc.

Lần này khả năng cao sẽ có sự tham gia của Tần gia, hắn phải chú ý, cẩn thận hơn mới được, phải tập hợp tất cả thế lực đang có chuẩn bị đối phó với ba thế lực lớn. Dạ Tử Môn thì có Dạ Ngân Tuyết cùng Âu Tĩnh Như, Tần gia thì có Phương Tuệ Vi, Bạch gia thì có Lục Như Ân và Bạch An Hương, chỉ cần bắt được hết mấy người đó Tống Kỳ không tin những người còn lại không đầu hàng, chắc chắn sẽ không trơ mắt đứng nhìn người mình yêu thương rơi vào nguy hiểm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK