Nhật Hạ không bị thương gì nặng, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm trong bệnh viện liền có thể xuất viện.
Mặc Hàn muốn cô về nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa. Nhưng thoáng nghĩ tuần sau đã là ngày thi thử của tháng, mà kiến thức của cô chưa vững vẫn còn một số lỗ hỏng, vậy nên vừa xuất viện Nhật Hạ đã đến lớp.
Dư âm của chuyện hôm qua vẫn còn, nên cứ chốc chốc lại có người nhìn cô rồi xì xầm bàn tán.
Vương Hi Nhã lại gần, nhỏ giọng nói: "Tớ nghe bảo Tống Như hôm qua đi học về, nửa đường thì bị người ta rạch mặt, suýt chút nữa là hủy dung."
"....." Nhật Hạ có chút bất ngờ.
Vương Hi Nhã lại giảm thấp âm lượng: "Sau đó liền có tin đồn nói cậu thuê người hãm hại cô ta."
"......" Cô rảnh rỗi vậy sao!
Thật mau đã đến giờ vào học.
Chủ nhiệm lớp Trương xuất hiện ở cửa lớp, gọi: "Nhật Hạ, em ra đây một chút."
Khi Trương chủ nhiệm cùng Nhật Hạ đã rời đi, trong lớp bắt đầu bàn tán không chút kiêng kị.
"Tớ thấy Nhật Hạ không phải loại người vậy đâu, chắc là có hiểu lầm gì ở đây rồi."
"Đừng trông mặt mà bắt hình dong, lỡ đâu đơn thuần ấy chỉ là vẻ bề ngoài thì sao?"
"Các cậu có thôi đi không!" Vương Hi Nhã tức giận đập bàn, hận rèn sắt không thành thép: "Nhật Hạ là bạn học của chúng ta bao năm nay, tính cách thế nào, chẳng lẽ các cậu không rõ? Chỉ vì một tin bát quái không được xác minh lại có thể đặt điều vu khống người khác như vậy!"
Sau khi nghe những lời cô nàng nói xong, cả lớp mới bắt đầu yên lặng vào tiết.
Lúc chủ nhiệm Trương mang Nhật Hạ tới văn phòng, bên trong truyền đến tiếng cãi vã cùng khóc lóc ầm ĩ.
"Con gái của tôi tối hôm qua chỉ nói vài câu phật ý cô ta, cô ta không nói không rằng tạt con bé một bát canh nóng, cái này cũng coi như xong đi, sao lại còn tìm người rạch mặt con tôi làm gì? Có loại người ác như vậy sao?"
Vừa nhìn thấy cô gái, bà ta đã sỗ sàng sấn tới, nắm lấy áo cô, quát lớn.
"Vừa gặp mặt còn cho rằng cô rất ngoan ngoãn, vậy mà lên cao trung không lo đọc sách, không lo học hành lại đi làm những điều thất đức như vậy, tôi thấy gia giáo nhà cô chắc cũng chẳng đâu ra đâu. Còn có cha mẹ của cô nữa, có một đứa con gái như vậy, xem ra..."
"À mà quên, đứa trẻ mồ côi như cô làm gì có cha mẹ để dạy dỗ."
"......"
Cô gái im lặng.
Ngay lúc này, trái tim cô gái nhỏ như bị mũi dao đâm một nhát, đau đến mức không nói ra lời.
Người đàn bà chanh chua mắng chửi không ngừng, trên miệng giống như có lắp máy mắng chửi lời lẽ bẩn thỉu vậy, chửi mà hơi thở không hề ngắt quãng cứ bắn liên thanh không dứt, năng lực chuyển sang từ mới cũng rất mạnh.
Hiệu trưởng đành phải lên tiếng: "Mẹ Như Tống, xin bà hãy bình tĩnh lại một chút. Trắng đen vẫn chưa rõ ràng, tôi thấy chúng ta vẫn nên nói rõ ràng chuyện này."
Bà ta trực tiếp giật khẩu trang trên mặt Tống Như xuống, chỉ vào vết thương đã được băng lại của cô ta: "Thầy xem con gái tôi bị thương thế này, tôi còn bĩnh tĩnh nhẹ nhàng nói chuyện được sao?"
Hiệu trưởng bất đắc dĩ, đứa nhỏ nhà ai mà không phải bảo bối, cha mẹ đều là như thế này, chỉ cần đứa nhỏ bị thương, liền mặc kệ tất cả mọi việc, căn bản là không hề lý trí.
"Nhật Hạ, em hãy gọi người giám hộ đến đi."
"Em......em không cần gọi cho người giám hộ, chuyện của em chính em có thể hoàn toàn làm chủ." Vẻ mặt Nhật Hạ nhàn nhạt, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Nhật Hạ chưa thành niên, nên người giám hộ duy nhất đó chính là Hạ gia. Mà cô lại không muốn dính dáng gì tới bọn họ hết.
Hiệu trưởng sửng sốt một chút, nếu người giám hộ Nhật Hạ không tới, chuyện này thật ra sẽ càng dễ dàng xử lý, nhưng ông ta có chút không đành lòng, nhà của người khác dù xa cũng đều tới, cô một mình đối mặt với những người này, liền có chút thế đơn lực mỏng.
"Đây là quy định của nhà trường, không thể làm trái!"
"Nhưng mà em..."
Chỉ là âm tiết tiếp theo còn chưa ra khỏi miệng, bên ngoài phòng họp đột nhiên truyền đến một trận rối loạn.
"Mặc tổng!"
"Mặc tổng!"
"Mặc tổng, ngài..."
Mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Không đợi bọn họ phản ứng, giây tiếp theo, cửa phòng họp đã bị đẩy ra.
Tất cả mọi người trong phòng thuận thế nhìn qua, liền thấy một chàng thiếu niên mặc âu phục, ngồi trên xe lăn đang bị vài vị lãnh đạo vây quanh, khí chất cao ngạo, khuôn mặt lạnh lùng đoán chừng mới chỉ hai mươi.
Hiệu trưởng nhất thời ngạc nhiên, vội vàng chào hỏi:
"Mặc tổng, sao ngài lại đến đây?"
Môi mỏng khẽ nhếch, nụ cười hắn mang theo mấy phần lạnh thấu xương.
"Đứa trẻ nhà tôi bị ức hiếp, tôi còn không đến để xem ai lại có gan như vậy?"
Danh Sách Chương: