• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi lên xe, Nhật Hạ do dự không biết có nên gọi điện báo cho Mặc Hàn hay không.

Nhưng Nhật Hạ biết mối quan hệ giữa bọn họ tồi tệ đến mức nào, nếu như một khi hắn biết cô bị đưa đi, thì không biết lại làm ra chuyện gì. Vả lại Mặc lão gia tử lần đầu tiên đích thân đến tìm cô, chắc chắn là có chuyện gì đó không muốn Mặc Hàn biết.

Thế là cô vẫn quyết định tạm thời không báo cho Mặc Hàn biết, để xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, theo dõi diễn biến rồi sẽ quyết định có báo cho hắn biết hay không.

Rất nhanh chóng Nhật Hạ đã được đưa đến nhà chính Mặc gia.

Đại trạch của Mặc gia tọa lạc ở trung tâm thành phố, nơi đây có cả một hoa viên rộng lớn, bên trong đình viện được bao bọc bởi những hòn núi giả, kế đó là âm thanh róc rách của dòng suối nhỏ chảy qua và một ao lớn nuôi đầy cá vàng. Mặc lão gia tử rất yêu thích hoa lá nên đã thuê rất nhiều chuyên gia về gieo trồng vô số những loài hoa có giá trị xa xỉ. Nhìn qua rất có phong cách.

Nhật Hạ vừa đi vào đã có thể ngửi thấy mùi trà tràn ngập trong không khí, một khi hít vào thì trong khoang mũi tràn ngập mùi thơm.

Cô còn nghĩ rằng một mình Mặc lão gia tử ở đây, trong nhà khẳng định rất an tĩnh, không nghĩ tới còn chưa vào cửa, liền nghe được một trận âm thanh náo nhiệt của tiếng trẻ con.

Hình như là gia đình bác cả đến thăm.

Nhà lớn là chỗ ông cụ Mặc ở. Ông có ba đứa con trai, nhưng cha của Mặc Hàn đã mất do một vụ tai nạn khi hắn còn nhỏ, chỉ còn lại hai người con. Bọn họ mặt ngoài luôn hài hòa với nhau, nhưng kiểu nhà giàu này có ai không muốn lúc phân chia gia sản mình chiếm nhiều nhất.

Người bác cả này ở tổng công ty rất có tiếng nói. Bình thường cũng chả mấy khi bọn họ đến thăm ông cụ, nhưng từ sau khi ông yếu đi, bọn họ lại ra sức làm ông vui vẻ.

Thấy Nhật Hạ ở bên ngoài phòng khách, ông ta cũng rất biết ý nói: "Vậy con đi trước. Bữa sau lại dẫn cháu nội đến thăm."

Sau khi tiễn gia đình bọn họ đi. Mặc lão gia tử quay về phòng khách, thấy cô đang đứng một chỗ, ông cụ không mặn không nhạt nhìn cô một cái: "Ngồi đi."

Tuy rằng kiếp trước cô không tiếp xúc nhiều với Mặc lão gia tử cho lắm, nhưng trong ấn tượng cực nhỏ, ông cụ là người có cùng tính cách với cháu của mình Mặc Hàn, là người không thường biểu hiện ra tính cách của mình ra bên ngoài. Có lẽ vì vậy mà ông cũng trọng dụng hắn hơn con cháu trong nhà.

Nhưng đương nhiên cô sẽ không ngây thơ cho là ông cục Mặc trông tao nhã vô hại như vậy.

Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, bầu không khí nhất thời có chút ngạt thở.

Nhật Hạ thấy ông ta không nói lời nào, cô bắt đầu mở miệng trước: “Ông gọi cháu đến có chuyện gì ạ?”

“Ta muốn hỏi thăm cháu về Mặc Hàn. Sức khỏe của nó có khá chút nào không?"

Ông ta muốn biết tình hình gần đây của con trai, lại biết Mặc Hàn chắc chắn không để ý đến ông ta, cho nên ông ta đi đường vòng, tìm đến cô.

Nhật Hạ thật lòng trả lời: "Anh ấy vẫn ổn."

"Ta nghe thư ký nói, hai người thường ngày đều ở phòng riêng, đúng không?" Mặc lão gia tử dò hỏi.

Vừa nhắc tới cái vấn đề này, cô liền có một loại dự cảm xấu...

"Vậy...Mặc Hàn bình thường đối với mặc tiểu thư, không có yêu cầu gì về việc kia sao?" Ông cụ hỏi rất nghiêm túc.

"........." Cô gái không nhịn được mà ho nhẹ một cái, mặt cũng từ đó mà phớt hồng.

Trước đây, tai nạn đã khiến Mặc Hàn khó đi lại, mà còn được chuẩn đoán là ảnh hưởng đến bộ phận kia. Đương nhiên, bác sĩ cũng không nói là hoàn toàn, chỉ nói có khả năng sẽ bị như vậy, vẫn nên chờ thời gian để hồi phục.

Nhưng mà trước nay kẻ điên này chưa từng gần nữ sắc, lại còn ngỗ nghịch khiến ông cũng đau đầu. Nay lại có một cô gái xuất hiện bên cạnh, ông muốn xác nhận nhanh chóng một chút.

"Cháu thấy ông quan tâm đến Mặc Hàn như vậy, có thể trực tiếp hỏi Mặc thiếu, không phải chuyện gì anh ấy cũng cũng nói với con." Nhật Hạ biết, kẻ điên ấy đối với cô cũng không tin tưởng nhiều, hoặc có lẽ là, hắn không tin bất luận kẻ nào.

Người như hắn, rất khó đi tin tưởng một người, cũng rất bình thường. Vả lại chuyện này cũng là điều tế nhị. Lấy cá tính kiêu ngạo của Mặc Hàn mà nói, không thể đảm đương nổi cương vị là một người đàn ông, đời này làm sao hắn có thể tự tin mà ngẩng đầu?

———

Mặc Hàn nhận được thông báo của tài xế, nói rằng không tìm thấy tiểu thư ở trường học, mà hôm nay cô cũng không nói với hắn sẽ đi đâu sau giờ học, mà hắn gọi điện cho Nhật Hạ nhưng cô không bắt máy.

Hắn bỗng thấy hơi lo, bây giờ cô đang ở đâu, làm gì. Nghĩ tới nghĩ lui, suýt nữa là hắn cầm điện thoại gọi thẳng đến cảnh sát. Sau khi lấy lại tinh thần, hắn thấy mình thật buồn cười, từ khi nào cô đã trở thành chiếc lông vũ khẽ gãi ngứa trái tim tro tàn của hắn rồi?

Tiếng cửa phòng vang lên.

"Vào đi."

Thư ký Ngô bước vào, liền báo cáo: "Tôi đã kiểm tra các camera an ninh xung quanh trường học, phát hiện chiếc xe đưa Hạ tiểu thư đi chính là người của Mặc lão gia tử."

"....."

Vài giây sau.

Thiếu niên không cảm xúc hé môi, tròng mắt tối đen chứa đầy phẫn uất tức giận.

"Chuẩn bị xe đến Mặc gia."

"Nhưng còn cuộc họp quản trị...."

Thư ký Ngô vừa nói được một nửa ý, liền bị ánh mắc hung tợn dày đặc đến mức khiến cậu sợ hãi.

"Tôi sẽ thông báo dời lịch." Ngài nói cái gì thì là cái đó, ngài không muốn sống không ai dám ngăn cũng không ngăn được, đến cái thân thể ma ốm này, người không biết còn tưởng ngài là tàn binh liều chết xông pha chiến trường đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK