Đến trước cửa phòng ngủ.
Hai cánh cửa mang phong cách cổ điển vừa dày vừa nặng đang khép chặt lại.
Nhật Hạ chần chờ, nhưng vẫn nâng tay lên, khẽ gõ hai tiếng lên cánh cửa.
Bên trong không có tiếng động.
Nhật Hạ lại gõ cửa thêm lần nữa.
Lần này, khớp ngón tay của cô vừa rời khỏi cửa phòng, thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói trầm thấp nóng nảy.
“Không phải tôi đã nói là không được phép quấy rầy à!”
Nhật Hạ khẽ run rẩy.
Một lát sau cô rủ mắt, nhẹ giọng, “Là tôi.”
Không chờ người kia cho phép, cô gái nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào mắt chỉ nhìn thấy bức màn bị che lại, không bật đèn, u ám mười phần.
“Tôi có thể vào không?”
"......"
Không một lời hồi đáp.
Nhật Hạ đương nhiên không biết được cảm xúc của người nọ. Mà trong bóng tối vô biên này, cô cũng hoàn toàn không thể thấy được vẻ mặt và phản ứng của đối phương.
Cô chỉ có thể dựa vào trí nhớ về thư phòng này, ở trong bóng tối sờ soạng đi về phía trước.
"Đứng ở đó đừng nhúc nhích!"
Từ câu nói vừa rồi, cô đã có thể xác định được kẻ điên đang cách cô không xa, mà khoảng cách gần như vậy, cô giống như nghe thấy được tiếng hít thở của người nọ có chút thống khổ đến tê dại.
Một lát sau, hầu kết của hắn khẽ trượt, âm thanh khi nói chuyện lại càng thêm khàn khàn.
“Nếu tôi là em… Lúc này tôi nhất định sẽ cách căn phòng này rất xa.”
Nhật Hạ đem ly nước cùng thuốc cầm trong tay, chậm chạp không dám đi qua, do dự có qua hay không, "Hôm nay anh chưa uống thuốc, phải uống thì mới khỏe lên được."
Kiếp trước, đôi lúc Mặc Hàn sẽ phát bệnh.
Chân hắn sẽ có lúc rất đau, chỉ có thể nhốt bản thân ở trong phòng, nhẫn nhịn thì sẽ qua, bây giờ cũng chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng.
Thiếu niên duỗi tay đem thuốc trong tay cô một ngụm uống sạch.
Lại một trận đau đớn đánh úp lại, hắn đột nhiên đem cái ly đặt ở trên tủ, phát ra tiếng vang thật lớn.
Nhật Hạ nhíu mày, theo bản năng tiến lên một bước, "Có phải anh không thoải..."
Giây tiếp theo trời đất quay cuồng, cô gái nhỏ đã bị kéo đến cạnh người hắn.
Chiếc giường bị ép vang lên một tiếng “Kẽo kẹt”, cọ sát với sàn nhà vang lên một tiếng động nhỏ.
Mà cô nghe thấy, tiếng hít thở bị đè nén gần ngay bên tai, giống như con thú đang chịu đựng bị nhốt trong nhà giam.
Còn có một mùi hương rất dễ chịu quen thuộc, dường như cô đã gặp ở đây đó rồi...
Chưa kịp để cô gái suy nghĩ, giây lát sau, mang theo tiếng cười khàn khàn, người nọ trầm giọng lên tiếng: "Em biết tôi sao? Hay là hiểu tôi?"
Cô gái ngẩn ra.
"Tôi chỉ muốn giúp anh..."
"Sự giúp đỡ tốt nhất của em đối với tôi là tránh xa tôi ra. Tôi không cần một người nào đóng vai thượng đế ở bên cạnh tôi."
Hắn nghiến răng, "Em không sợ... Tôi làm gì em sao?"
Cảm nhận được cơ thể đang dán lên mình hệt như cái bếp lò, Nhật Hạ giật mình, vội vàng tránh đi.
"Không…… Không có……”
Nếu không phải câu này nghe như tiếng muỗi kêu thì có thể lực thuyết phục đã tăng lên một ít.
Vì một trận khi nãy mà cổ váy áo nghiêng lệch, lộ ra đầu vai trắng nõn mượt mà, xương quai xanh thoát ẩn thoát hiện.
Kiếp trước hắn luôn thích cắn xương quai xanh, có một lần sau khi trở về cô đã sợ đến mức phát sốt, muốn trốn khỏi Mặc gia, sau này không biết làm sao Mặc Hàn có thể nhẫn nhịn.
Mà kẻ điên hiện tại giống như bị nghiện vậy. Quân tử giống nhau, hắn tham lam và khát cầu nhìn về phía cánh môi nhợt nhạt cùng cái cổ mảnh khảnh của cô gái nhỏ, sau đó cúi người.....
Cô gái bất giác nhắm mắt, khép đến thật chặt, lông mi khẽ run lên.
Cô thực sự sợ hãi.
Sao có thể một chút đều không sợ kia chứ?
Mấy giây sau, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của thiếu niên vang lên.
“Em hi vọng tôi làm gì em?”
Hai gò má cô gái nóng lên: “Tôi không có!”
Ngay lúc này, Nhật Hạ rõ ràng cảm giác được đôi môi lạnh như băng rơi xuống bên cổ mình.
Hắn làm như vậy, thì ra chính là muốn trừng phạt cô.
Thiếu niên này, tâm tư âm trầm dọa người.
Hắn cũng không cần che giấu mình là một người thế nào.
Hắn cũng chưa bao giờ là một người tốt.
Dù là ở phương diện nào.
Rốt cuộc thiếu niên cũng buông cô ra.
Mặc Hàn nhìn vết đỏ bừng bên cổ cô.
Hắn nghe thấy giọng mình khàn đặc trào phúng.
"Biết sợ? Vậy còn không trốn?"
Danh Sách Chương: