Chậm rãi quay đầu.
Nhìn mọi người có mặt: “Các người, còn có ai muốn giết tôi không?”
“Không có…”
Toàn bộ những người bị ánh mắt của Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua đều kinh sợ cúi đầu!
Cho dù là Kim Bà Bà đứng phía sau Mộc Tuyết Tình, cũng ướt đẫm mồ hôi lưng: ‘Sát thần thật đáng sợ!’
‘Diệp Bắc Minh? Cậu ta thực sự chỉ mới hai mươi mấy tuổi thôi ư? Nếu thực là vậy, thì chẳng phải là nghịch thiên sao!’
‘Đợi đã! Nửa tháng trước, đế tinh rơi xuống! Một ngôi đế tinh mới lại mọc lên!’
“Chẳng lẽ là… cậu ta?’
Kim Bà Bà bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
“Suýt!”
Hít một hơi khí lạnh.
Nếu tin tức của nhà họ Phương truyền ra ngoài, sợ rằng không chỉ một người sẽ đoán ra chuyện này.
“Cút đi”.
Diệp Bắc Minh tùy tiện xua tay.
Mọi người như được đặc xá, điên cuồng bỏ chạy khỏi nhà họ Phương.
Trong ba hơi thở, tất cả đã biến mất.
Nhà họ Phương chỉ còn lại mùi máu tanh khắp mặt đất.
Diệp Bắc Minh cau mày, đi vào sâu trong nhà họ Diệp.
Anh thả đám người đó.
Thứ nhất, vì để bọn họ truyền tin ra ngoài, con trai của Diệp Thanh Lam đã trở về!
Thứ hai, cảnh cáo những người từng truy sát mẹ anh năm đó, đây chính là kết cục của họ!
Thứ ba, cho đám người đó kiêng sợ, ngay cả võ đế đỉnh phong mà anh cũng giết được, thì có thể tránh được rất nhiều rắc rối không cần thiết!
…
Cùng lúc đó.
Có hai người đàn ông trung niên đứng trên đỉnh của một ngọn núi cách đó ngàn mét.
“Nhóc con, quả nhiên ác độc!”
“Đúng thế, không uổng công dạy dỗ!”
Một người mặc vest đen kiểu Tây hút một điếu xì gà.
Nhả khói nghi ngút!
Một người còn lại đứng chắp hai tay sau lưng, thực vật xung quanh đều có thể cảm nhận được sát ý khủng bố bùng phát ra trên người ông ta!
Dưới lòng bàn chân ngưng kết một lớp băng hàn!
Nếu Diệp Bắc Minh có ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra hai người này.
Chính là hai sư phụ của anh.
Cha đỡ đầu!
Vua tàn sát!
Cha đỡ đầu nhẹ nhàng cười nói: “Vua tàn sát, cậu nhóc này hoàn toàn kế thừa được con đường tàn sát của ông đấy!”
Vua tàn sát cười vui vẻ: “Tre già măng mọc!”
“Bắc Minh có thành tựu như vậy, cũng coi như chúng ta đã hoàn thành lời hứa rồi phải không?”
Cha đỡ đầu dừng một chút, khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa hoàn toàn!”
“Chúng ta phải chứng kiến cậu ta trưởng thành hoàn toàn mới thôi!”
“Với thực lực hiện giờ của cậu ta, Côn Luân Hư vẫn có người có thể uy hiếp được cậu ta!”
Vua tàn sát nhếch miệng cười: “Tôi xem ai dám? Thần cản giết thần, phật cản diệt phật!”
…
Thông tin nhà họ Phương bị diệt môn được truyền đi với tốc độ nhanh nhất.
Thành Côn Luân
Thương hội nhà họ Ngô.
Ngô Tố Hải và Ngô Khinh Diên đang nghĩ, Phương Ngọc Lâu chết ở thương hội nhà họ Ngô, bọn họ phải ăn nói thế nào với nhà họ Phương.
Đột nhiên.
Một người giúp việc vội vàng xông vào, sắc mặt tái nhợt: “Ông sáu, cô chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Có chuyện gì?”
Ngô Tố Hải cau mày.
Người giúp việc đó lên tiếng: “Ông Sáu, nửa tiếng trước, nhà họ Phương bị diệt rồi…”
Trong căn phòng tĩnh lặng như cái chết!
“A!”
Ngô Khinh Diên ôm chặt cái miệng nhỏ, cơ thể run lên, không cho mình kêu ra tiếng.
Vẻ mặt Ngô Tố Hải đầy chấn hãi, tê dại da đầu, kinh sợ hô lớn: “Ông nói cái gì?”
“Nhà họ Phương bị diệt rồi? Làm sao có thể!”
“Đó là nhà họ Phương đó! Nhà họ Phương bị diệt rồi! Rốt cuộc.., chuyện là thế nào?”
Người giúp việc này tiếp tục nói: “Ông Sáu, không chỉ nhà họ Phương”.
“Còn có hơn một trăm võ giả thực lực hàng đầu và đám người Kiếm Si, Kiếm Quỷ, Kiềm Tỳ”.
“Đám người Trần Thiên Khung, Kim Minh Đỉnh, Hàn Dịch Tài, Phùng Phi Hoàng bao vây tấn công sát thần Diệp Bắc Minh, tất cả bị giết rồi!”
Cả người Ngô Tố Hải ngẩn ngơ: “Trời ơi…”
“Bọn họ đều là gia chủ của gia tộc hạng ba đấy! Ít nhất cũng là cảnh giới võ đế!”
“Chết… chết hết rồi?”
Cơ thể mềm nhũn ngồi xuống ghế.
Đầu óc kêu lên ù ù, giống như nằm mơ!
Sau khi lục soát hồn phách, Diệp Bắc Minh đã biết được tất cả bí mật của lão tổ nhà họ Phương.
Anh đi thẳng đến mật thất đóng chặt của lão tổ nhà họ Phương.
Ấn vào nút cơ quan!
Ầm ầm!
Một cánh cửa ngầm phía sau giá sách bỗng mở ra.
Diệp Bắc Minh vừa định đi vào trong.
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên: “Ai, dám xông vào trọng địa của Phần Thiên Tông!”
Là một người phụ nữ?
Bóng đen tấn công đến, giống như chớp điện trong màn đêm!
Soạt!
Một cây trường thương trực tiếp lao về phía vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh tiện tay tóm về phía cây trường thương!
Bóng đen quát một tiếng: “Kẻ ngông cuồng, muốn chết hả!”
Diệp Bắc Minh lại tóm chặt trường thương, bóng đen không thể tiến thêm một bước!
“Mày!”
Bóng đen kinh ngạc, muốn rút trường thương về, lại phát hiện dù thế nào cũng không làm được.
Ầm ầm!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, lôi ảnh trùng trùng.
Lập tức xuất hiện phía trước người bóng đen, tung một chưởng lên lồng ngực của người phụ nữ đó!
Bóng đen điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, kinh mạch toàn thân bị Diệp Bắc Minh đánh vỡ.
Tiện tay ấn nút công tắc bên cạnh, cả thông đạo sáng trưng.
Sắc mặt người phụ nữ đó tái nhợt, đôi mắt tràn đầy tia máu tanh đỏ: “Cậu… cậu đã phế võ công của tôi?”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh lùng, cúi nhìn người phụ nữ đó: “Cô là người của Phần Thiên Tông?”
“Ha ha!”
Người phụ nữ cười thảm một tiếng: “Nhà họ Phương không biết xấu hổ như vậy sao?”
“Đã nói cho chúng tôi ba năm, chúng tôi rèn đúc một thanh thần kiếm tuyệt thế cho ông ta!”
“Còn chưa hết hạn, bây giờ đã muốn đuổi cùng giết tận Phần Thiên Tông chúng tôi sao?”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng phải Phần Thiên Tông liên thủ với nhà họ Phương ư?”
“Ha ha!”
Người phụ nữ cười lạnh lùng với vẻ mặt ghê tởm: “Được rồi, đừng giả bộ nữa”.
“Tôi biết cậu là người của nhà họ Phương, đừng hòng lừa được bí mật thuật rèn đúc của Phần Thiên Tông tôi!”
“Muốn giêt thì giết, đừng nhiều lời!”
Diệp Bắc Minh cười thú vị: “Người của nhà họ Phương đều bị tôi đuổi cùng giết tận rồi, cô cảm thấy tôi là người của nhà họ Phương?”
“Cậu nói cái gì? Người của nhà họ Phương đều bị cậu đuổi cùng giết tận?”
Đôi mắt của người phụ nữ co lại, cơ thể run lên.
Cô ta nghi ngờ nhìn Diệp Bắc Minh, trên người kẻ này bao trìm sát ý ngút trời.
Trong đôi mắt mang theo vẻ coi khinh sinh mạng!
Không giống như đang nói dối!
Một lát sau, cô ta chấn hãi hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Cậu là ai?”
Người phụ nữ còn tự hỏi mình.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thôi bỏ đi, phí thời gian của tôi”.
“Trực tiếp lục soạt hồn phách thì hơn”.
Vù!
Huyết hồn chú!
Một luồng huyết ảnh xông ra từ trong cơ thể anh.
Danh Sách Chương: