Tất cả mọi người chết lặng, há to miệng nhìn về phía lều trại nhà họ Kim.
18 cái lệnh bài huyền thiết!
Quả thực là còn khiến người ta chấn động hơn việc giết Võ Thần trong một giây!
Tiêu Nhã Phi không ngừng nuốt nước miếng: "Chị, ai mà khủng bố như vậy, lại có đến tận 18 cái lệnh bài huyền thiết!"
"Cho dù là cung Tuyết Thần chúng ta cũng không thể thu thập được 18 lệnh bài huyền thiết!"
Tiêu Dung Phi chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm lều trại của Diệp Bắc Minh: "Là anh ấy sao? Nếu không phải anh ấy, vậy tiếng rồng kêu vừa rồi là như thế nào"
"Em nhớ trước kia lúc anh ấy giết lão già nhà họ Võ có cầm kiếm Đoạn Long trong tay, bộc phát ra một tiếng rồng gầm!"
Trong đầu.
Hiện lên bộ dáng của Diệp Bắc Minh.
Vô cùng rõ ràng!
Ầm vang!
Đột nhiên.
Phía cuối sơn cốc vang lên một tiếng nổ giống như có động đất.
Bụi mù đầy trời, một long môn vô cùng to lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Phía sau long môn là một trăm bậc thang!
Đi đến đất tổ của Côn Lôn Hư!
Một giọng nói uy nghiêm truyền đến: "Cánh cửa đến đất tổ của Côn Lôn Hư đã mở, mọi người hãy nhanh chóng đến tập hợp!"
Một lão già có dáng người cao lớn xuất hiện.
Ông ta đi ra từ trong đất tổ Côn Lôn Hư, bên trong sơn cốc lập tức an tĩnh lại.
Lúc mọi người nhìn về hướng lão già kia chỉ có một loại cảm giác.
Người này sâu không lường được giống như một vực thẳm!
Lão già đứng ở cuối 100 bậc thang, ánh mắt giống như chim ưng nhìn mọi người: "Lão phu tên là Hoàng Phủ Nguyên, hôm nay chủ trì mở ra thang Long Môn".
"Dưới 200 tuổi, mỗi người nộp mười ngàn đồng!"
"Người nào trèo lên thang Long Môn, vượt qua được 10 bậc sẽ có thể tiến vào đất tổ Côn Lôn Hư".
"Ngoài ra, nếu giao ra một lệnh bài huyền thiết sẽ có thể vào đất tổ Côn Lôn Hư".
Xung quanh lặng ngắt như tờ!
Tất cả mọi người đều vểnh tai lên nghe.
Sợ lỡ mất một chữ.
Hoàng Phủ Nguyên hét lớn một tiếng: "Bây giờ, bắt đầu!"
Sau đó ông ta khoanh chân ngồi xuống.
Nhắm mắt lại!
Giống như tất cả mọi chuyện đều không có liên quan gì đến ông ta vậy.
Sau đó.
Một đám người đi tới sau lưng Hoàng Phủ Nguyên, bọn họ nhanh chóng lao xuống bậc thang, đi vào bên trong sơn cốc.
Một người đàn ông trung niên ngồi ở trước thang Long Môn, lấy một cái bàn ra từ nhẫn trữ vật: "Bắt đầu báo danh!"
Vèo!
Trong nháy mắt, một đám võ giả xông lên.
Sau khi nộp mười ngàn đồng liền trèo lên thang Long Môn!
"Phụt!"
Người tu võ thứ nhất bước lên thang Long Môn, một giây sau đã phun ra một ngụm máu.
Không ngờ lại trực tiếp quỳ xuống!
Lại có mấy võ giả tuổi trẻ bước lên trên thang Long Môn.
Tất cả đều phải quỳ xuống đất hộc máu khi vừa bước lên bậc đầu tiên.
"Đậu má!"
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mọi người hoảng sợ!
Mấy thanh niên đi ra từ trong đất tổ cười nhạt: "Đúng là vô dụng, không ngờ ngay cả một bậc bậc thang cũng không thể đi lên".
"Loại phế vật này tiến vào đất tổ làm gì?"
"Đúng là sống lãng phí không khí, chết lãng phí đất!"
Vẻ mặt Bạch Kiều Sở ghét bỏ: "Vì sao loại người vô dụng này còn muốn đến tham dự thang Long Môn?"
"Mẹ nó đúng là lãng phí thời gian của chúng ta!"
Hắn chỉ vào người tu võ bên trong sơn cốc: "Đám phế vật các ngươi, dưới cảnh giới Võ Thánh đừng đến đây góp vui nữa!"
"Chẳng những lãng phí nguyên, mà còn lãng phí thời gian của chúng tôi".
"Anh Bạch nói rất đúng".
"Ha ha ha ha!"
"Tôi biết bên ngoài đất tổ có rất nhiều phế vật, nhưng thật sự không nghĩ tới lại có nhiều phế vật như vậy!"
Mấy người trẻ tuổi không kiêng nể gì mà cười.
Căn bản không hề để đám người tu võ vào mắt.
Sắc mặt mọi người tối đen, gân xanh nổi đầy trán, giận mà không dám nói gì!
"Để tôi đến thử xem!"
Lôi Bằng nộp mười ngàn đồng rồi trực tiếp đi lên thang Long Môn.
Vào giây phút vừa bước lên bậc đầu tiên.
Sức nặng vượt qua năm mươi ngàn cân trực tiếp nghiền áp đến.
Cả người hắn run lên, tiếp tục bước lên bậc thang thứ hai!
Áp lực tăng vọt lên một trăm ngàn cân!
Một bước, hai bước, ba bước... Sau khi bước lên khoảng 16 bậc thang!
Cho dù làm như thế nào cũng không thể bước lên bậc thang thứ 17!
Lôi Bằng hoàn toàn nhụt chí.
Xoay người đi xuống!
Đi lên rất khó, đi xuống lại không có một chút áp lực nào cả.
"Được!"
Mọi người không nhịn được ủng hộ.
Đám người Bạch Kiều Sở khinh thường cười: "Coi như không tồi, có tư cách làm người chăn ngựa của chúng tôi".
Đi lên mười sáu bậc thang mới có tư cách làm một người chăn ngựa sao?
Trong lòng mọi người vô cùng tuyệt vọng!
Kế tiếp.
Những người khác đều lần lượt đi lên bậc thang.
Có rất nhiều người tu võ tư chất bình thường chỉ kiên trì tới bậc thứ 3, thứ 4, thứ 5.
Cả người nứt ra, gân cốt đứt từng khúc!
Bọn họ không ngừng kêu thảm thiết, máu tươi chảy ròng ròng!
Cuối cùng mọi người đã biết vì sao những bậc thang cấp thấp có màu đen, trên cấp mười là màu trắng rồi.
Đây là do máu tươi của vô số người tu võ đọng lại, hóa thành bậc thang màu đen!
Mục Thừa cắn răng đi đến bậc 17!
Tống Điệp Y chỉ đến bậc 14!
Mộc Tuyết Tình rất nghịch thiên, không ngờ lại đi đến bậc thứ 29!
Chỉ thiếu một bước nữa thôi là có thể đến bậc 30!
Trước mắt Bạch Kiều Sở sáng ngời: "Tôi tên là Bạch Kiều Sở, cô có bằng lòng gia nhập nhà họ Bạch không?"
Mộc Tuyết Tình này rất được!
Dáng người đầy đặn, đường cong hình chữ S, vô cùng sinh động.
Lại còn có thiên phú tu võ không tồi.
Nếu có thể thu cô ta làm người phụ nữ của mình, chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Mộc Tuyết Tình đi xuống, đổ mồ hôi đầm đìa, tái nhợt cười: "Bạch công tử, tôi còn không biết các thế lực lớn trong đất tổ phân chia như thế nào, cho nên vẫn để tôi hiểu rõ rồi nói sau".
Sắc mặt Bạch Kiều Sở trầm xuống: "Cô có ý gì, xem thường nhà họ Bạch?"
Khí tức của Võ Thần trung kỳ trực tiếp nghiền áp lại!
A!
Sắc mặt Mộc Tuyết Tình trắng bệch, không ngừng lui về phía sau.
Khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi!
Cô ta vẫn cắn răng: "Bạch công tử, nhiều người đang nhìn đấy".
Bạch Kiều Sở quay đầu lại, nhìn thấy vô số ánh mắt trách móc!
Danh Sách Chương: