Diệp Bắc Minh cười: “Một con chó già giãy dụa sắp chết, ông có thể giết tôi không?”
Hai ông cháu Diệp Cấm Thành, Diệp Như Ca.
Hai ông cháu Hàn Kim Long, Hàn Nguyệt.
Đám người Ngụy Kinh Phú, Đường Kình Thương, Tần Tướng Thần, Tần Vinh An, ông cụ Hoa, ông cụ Phó.
Và vua Kim Lăng, đám người thư ký Tiền vừa hay từ bên ngoài vội vàng chạy vào.
Nghe thấy lời nói của Diệp Bắc Minh, trong lòng dấy lên làn sóng sợ hãi!
Con chó già?
Diệp Bắc Minh mắng Ngụy Công là con chó già!
Tất cả mọi người đều thộn mặt!
Ngụy Công có thân phận gì chứ?
Môn đồ phủ khắp cả Long Quốc!
Một tỉnh bất kỳ, tiện tay tóm một người, bất kỳ đồ đệ nào cũng giữ chức vụ quan trọng.
Lập tức.
Một người đàn ông trung niên trong đám đông đi ra.
Ông ta là đại quan biên cương của tỉnh Hà Tây, thân phận có thể sánh với chiến thần Lăng Phong quản lý hành tỉnh Đông Nam!
Ông ta tức giận quát: “Diệp Bắc Minh, mày thật to gan!”
“Ngụy Công đức cao vọng trọng, mày…”
Phập!
Diệp Bắc Minh quay đầu, tấn công ra một quyền!
Trực tiếp đánh cho người này nát bét!
“Suýt!”
Tất cả mọi người đều hít khí lạnh.
Không ai ngờ rằng, Diệp Bắc Minh lại nhanh gọn dứt khoát như vậy!
Một đại quan biên cương đấy!
Thế mà bị giết như vậy?
Làm sao anh dám chứ?
Những người khác muốn lên tiếng, bị cảnh này làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, rùng mình ớn lạnh!
Hàn Nguyệt kéo cánh tay của ông nội: “Ông nội… anh ta…”
Hai chân của cô ta mềm nhũn.
Hoàn toàn bị dọa sợ!
Cho dù nhà họ Hàn tung hoành Trung Hải, cũng chưa từng thấy cảnh tượng này!
Hàn Kim Long toát mồ hôi trán, ông ta suy nghĩ một lát, vẫn nói: “Thần y Diệp, cậu buông tay đi, căn cơ và thân phận của nhà họ Ngụy, cường mạnh đến mức cậu khó mà tưởng tượng!”
“Hậu quả sau này, cậu không gánh nổi đâu!”
Diệp Cấm Thành do dự một lát, cũng lên tiếng: “Cậu Diệp, bây giờ cậu rời khỏi nhà họ Nguy, tất cả còn có thể cứu vãn”.
“Nếu thực sự phải đến mức cấu xé không nhìn được mặt nhau, thì không còn đường quay đầu đâu”.
“Cậu đi trước đi thì hơn!”
Hai người đều có lòng tốt nhắc nhở.
Diệp Bắc Minh thờ ơ.
Nhưng.
Một vài người phía nhà họ Ngụy lướt nhìn qua với ánh mắt lạnh như băng.
Có người cười lạnh lùng cười với họ, giơ ngón tay cái lên: “Hàn Kim Long, Diệp Cấm Thành, hai người các ông, rất tốt!”
“Từ nay về sau, phong sát nhà họ Hàn ở Trung Hải, nhà họ Diệp ở Long Đô!”
“Bất kỳ gia tộc nào qua lại với hai thế gia này, chính là đối đầu với nhà họ Ngụy!”
Ăn nói rất mạnh mẽ.
Không hề kiêng nể!
Soạt!
Những người bên cạnh Hàn Kim Long và Diệp Cấm Thành đều lùi lại.
Trong bán kính ba mươi mét quanh hai người, không còn một người nào.
Vạch rõ ranh giới!
Rũ sạch quan hệ!
Cả hội trường im phăng phắc!
Tất cả mọi người đều biết.
Nhà họ Hàn ở Trung Hải và nhà họ Diệp ở Long Đô, xong đời rồi!
Hơn nửa Long Quốc vạch rõ ranh giới với bọn họ.
Cho dù nhà họ Diệp có Diệp Lăng Tiêu tọa trấn cũng vô ích.
So với Ngụy Công, Diệp Lăng Tiêu còn kém một bậc!
Diệp Bắc Minh buồn cười nói với đám người nhà họ Ngụy: “Phong sát? Vậy thì nhà họ Ngụy các ông phải có người còn sống sót trước đi đã!”
Anh tấn công ra một quyền!
Mấy chục người có cương vị cao nhà họ Ngụy bị đánh chết bằng một quyền.
Máu thịt và máu tưới bắn tung tóe, nhuốm đỏ cả một khu vực!
Sượt sượt sượt!
Tất cả mọi người có mặt đều không nhịn được lùi lại, toàn bộ đều sợ đến ngây ngốc.
Diệp Bắc Minh thực sự dám giết những người có cương vị cao của nhà họ Ngụy?
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, chỉ vào Ngụy Công: “Các người nghe cho rõ đây, con chó già Ngụy này!”
“Hai mươi ba năm trước, vì ham muốn cá nhân, truy giết một người phụ nữ đang mang thai!”
“Hai mươi ba năm sau, lại nhiều lần phải người truy giết tôi, còn giăng thiên la địa võng ở Tam Giác Vàng!”
“Các người không ngờ phải không?”
“Đứa con trong bụng người phụ nữ đó, chính là tôi, Diệp Bắc Minh!”
“Hôm nay, Diệp Bắc Minh tôi quay về rồi!”
Anh vung tay, lấy ra một bản danh sách những người phải chết: “Những người trên đây đều là người tham dự hội đấu giá Sotheby's hai mươi ba năm trước, danh sách ở trong tay tôi!”
“Những người có trên danh sách này buộc phải chết!”
“Ai ngăn cản tôi, tôi giết người đó!”
Anh rạch đầu ngón tay của mình!
Viết hai chữ Ngụy Công.
Kinh hãi!
Ngạc nhiên!
Bất ngờ!
Và có người hiểu ra!
Tất cả mọi người có mặt thể hiện những nét mặt khác nhau.
Hàn Kim Long hít sâu một hơi: “Đó là huyết hải thâm thù! Chẳng trách…”
Diệp Cấm Thành bất lực cười khổ: “Còn có lý do gì để khuyên nữa đây?”
Chỉ có một mình Ngụy Công.
Khuôn mặt già nua vô cùng bình tĩnh.
Cho dù Diệp Bắc Minh giết chết một đại quan biên giới.
Đánh chết mười mấy người có cương vị cao nhà họ Ngụy chỉ bằng một quyền.
Cho đến lúc anh lấy ra bản danh sách người phải chết.
Ngụy Công vẫn bình tĩnh!
Đột nhiên.
Ngụy Công lên tiếng: “Nhóc con, không ngờ trong năm năm ngắn ngủi, mày lại có thể trưởng thành đến cảnh giới này”.
“Năm năm trước, tao hạ lệnh giết bố mẹ nuôi và anh trai mày, vậy mà lại để mày trở thành con cá lọt lưới”.
“Đáng tiếc! Thật đáng tiếc!”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại.
Cơn lửa giận ngút trời bùng lên!
Anh vô cùng âm lạnh nói: “Bố mẹ nuôi của tôi là do ông cho người giết?”
Ngụy Công gật đầu: “Đúng thế!”
Vù!
Một luồng sát khí vút trời!
Ngưng tụ thành chất rắn!
Bầu không khí xung quanh lập tức giảm xuống mười mấy độ, cuồng phong nổi lên, lạnh đến thấu xương!
Lão Ngụy nhếch mép cười: “Nhóc con, tao không ngờ số mày lại lớn đến thế, vậy mà không chết”.
“Năm năm ngắn ngủi, mày đã trưởng thành đến cảnh giới như này”.
“Thật đáng tiếc, hôm nay mày đi theo mẹ ruột của mày đi!”
Diệp Bắc Minh kinh hãi, đôi mắt đỏ bừng: “Mẹ ruột của tôi chết rồi ư?”
Đầu óc ù ù!
Tức giận!
Tuyệt vọng!
Gầm thét!
Ngụy Công điên cuồng cười khà khà: “Khà khà khà, chết rồi, đã bị tao cho người giết rồi!”
“Máu thịt của cô ta cũng bị tao róc ra cho chó ăn rồi!”
“Diệp Bắc Minh, mẹ ruột của mày thực sự rất hèn hạ!”
Diệp Bắc Minh bùng phát cơn giận ngút trời.
Bùng lên giống như núi lửa phun trào!
Danh Sách Chương: