Editor: -Jenny-
Hơn nữa, một khi bị Hách Liên Thành biết nó biết viết chữ, muốn rời khỏi đây sẽ càng khó hơn.
Lúc Hách Liên Thành trở về mặt trời chiều đã ngã về tây, nhìn thấy tiểu thú ghé vào bồn gỗ biểu tình thích ý. Không còn vẻ ngóng nức đến há miệng phun nhiệt, bên cạnh có hai nữ nhân thanh tú đang ngồi xổm hai bên trái phải của thùng nước, hai cái thùng nước trông cũng không ít.
Trong tay nữ nhân cầm một đoạn ống trúc nhỏ, ống tay áo được vén lên lộ ra cánh tay trắng tinh như ngó sen, nàng ta không ngừng dùng ống trúc nhỏ đổ nước vào trong bồn của tiểu thú, đôi tay bận rộn làm việc, nữ nhân mồ hôi đầy đầu, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh không hề nửa câu oán hận.
Nàng ta thật sự nguyện ý làm như vậy.
Hách Liên Thành đã đoán được nữ nhân kia là ai, nhìn thấy hội đáng thoải mái của tiểu thú, môi đỏ y nhẹ dương. Ánh mắt của tiểu gia hỏa này cũng coi như tốt, cứu một nha đầu trung thành.
Nước trong thùng gỗ, chắc là mới gánh từ giếng lên.
Hôm nay rất nóng, nước giếng gáng lên không tới một canh giờ đã mất đi cảm giác mát lạnh.
Tiểu gia hỏa này muốn mát mẻ cũng chỉ có thể hưởng thụ không tới một canh giờ, đã phải đổi nước khác.
Vì để nó thoải mái, nha đầu này tình nguyện ngồi bên cạnh múc nước, không có nửa điểm gượng ép.
Hách Liên Thành đi đến trước bồn gỗ của tiểu thú, A Cẩm giống như không nhìn thấy, vẫn một mực ngồi bên cạnh bồn đổi nước cho tiểu thú.
Bùi Thủy đã sớm nhìn thấy Hách Liên Thành, nhưng nàng vẫn nằm đó không nhúc nhích, quá thoải mái nên cho dù có nhìn thấy Hách Liên Thành cũng không muốn động, A Cẩm cũng không nhiệt tình khi nhìn thấy Hách Liên Thành.
Hách Liên Thành đã trở thành người hoàn toàn bị người và thú xem nhẹ.
Tâm tình Hách Liên Thành có chút không tốt, mũi chân đỏ tươi đá vào thùng nước bên người A Cẩm.
Bùm một tiếng.
Nước văng tung tóe, cởi đầy trên mặt đầy mồ hôi của A Cẩm
A Cẩm khó chịu nhắm mắt lại, nâng cánh tay lên lau mắt.
Bùi Thủy bị âm thanh bất ngờ làm hoảng sợ, nó ngẩng đầu đã ướt một nửa lên, ánh mắt bất mãn trừng mắt Hách Liên Thành. Hiện tại là hoàng hôn đã không còn ánh Mặt Trời nóng rực, đôi mắt Bùi Thủy giống như quả nho đen, chứa đầy bất mãn đối với y.
Hách Liên Thành giống như không thấy được ánh mắt bất mãn của nó, không biết xấu hổ cười nói: "Tiểu bảo bối, nhớ ta không?"
Bùi Thủy trừng mắt nhìn, trong lòng có câu "nhớ mẹ ngươi" còn chưa nói ra.
A Cẩm lau nước trên mặt tiểu thú, ngẩng đầu lên nhìn. Vừa lúc lại đụng phải ánh mắt của Hách Liên Thành nhìn qua, đây là đôi mắt phượng đẹp nhất mà nàng từng gặp, nhưng cho dù đôi mắt này không đẹp nàng cũng sẽ không quên, bởi vù chủ nhân của đôi mắt này là người vừa vô tình lại lãnh khốc.
A Cẩm chỉ nhìn lướt qua gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Hách Liên Thành, sau đó lại cúi đầu.
"Cẩn thận da của ngươi, nếu ngươi dám làm hỏng da tiểu bảo bối của ta, bổn công tử nhất định sẽ cắt bỏ từng khối da trên người ngươi." Hách Liên Thành trầm giọng nói, khóe miệng y mỉm cười giông như đang nói giỡn.
Cả người A Cẩm trở nên căng thẳng, cho dù ngoài trời nóng như vậy, nhưng nàng ta vẫn có thể cảm nhận rõ cảm giác lạnh lẽo.
A Cẩm run bần bật.
Bùm!
Bùi Thủy phẫn nộ đánh vào nước trong bồn, bọt nước nổ tung bắn lên áo choàng đỏ rực như lửa của Hách Liên Thành, giống những đóa hoa mai nhuốm màu đỏ thẫm của máu, nở rộ một cách kì lạ.
"Chi chi chi.." Bùi Thủy không sợ Hách Liên Thành, còn hướng về phía y kêu.
Hách Liên Thành a một tiếng, cũng tức giận với sinh tiểu thú, chỉ cong người xuống duỗi tay ôm tiểu thú đang phẩn nộ vào trong lòng.
"Tiểu bảo bối, ta chỉ nói giỡn với cô ta thôi! Cô ta hầu hạ ngươi tốt như vậy, sao ta có thể giết cô ta được?"
Ngón tay Hách Liên Thành đặt ở trên lưng ướt đẫm, sau đó từ từ di chuyển xoa xoa bộ lông dính đầy nước của nó. Nước theo cánh tay y chảy xuống ống tay áo, làm ướt cả tay y.
Hách Liên Thành không thèm để ý, chút nữa cũng phải tắm, đây xem như thuận tiện thay đổi y phục.
Hiện tại y muốn nhìn tiểu thú "hiếm lạ" này thêm chút nữa.
Tiểu gia hỏa này dám vì nữ nhân phát hỏa với y!
A Cẩm biết rất rõ Hách Liên Thành không phải đang nói giỡn.
Người này ngoài mặt yêu dị, tuy nhiên mạng người trước mắt y bất quá chỉ là một con kiến tùy ý đã có thể dẫm chết.
Hách Liên Thành nói như vậy, cũng chỉ vì muốn trấn an tiểu thú.
Hách Liên Thành ôm tiểu thú xoay người đi khỏi, chưa được vài bước liền ngừng lại.
Y không hề quay đầu, giọng nói không nóng không lạnh truyền đến: "Về sau khác bổn công tử không có ở đây, ngươi phải tới đây hầu hạ tiểu bảo bối, nhưng khi bản công tử trở về, nơi này liền không còn chuyện của ngươi."
Ngụ ý chính là Hách Liên Thành trở về, nàng liền có thể đi, đừng ở chỗ này chướng mắt y.
A Cẩm bình tĩnh nói: "Đã biết."
Hách Liên Thành có chút không vui nhíu mày lại, nha đầu này cho rằng mình là chủ tử sao? Dám dùng miệng lưỡi nói chuyện bình đẳng với y?
Mắt phượng Hách Liên Thành hiện lên sát ý. Đột nhiên tiểu thú vặn vẹo cổ ngẩng mặt lên, con mắt giống như quả nho đen nhìn y.
Dường như Hách Liên Thành có thể nghe được tiếng băng nứt ra, đôi mắt y truyền ra tia ôn nhu nhìn nó, môi đỏ mím lại giống như bị ủy khuất, nói: "Ngươi là tiểu bảo bối của ta, đáng lẽ phải thân thiết hơn với ta mới đúng."
A Đại nghe được Ngọc Thành công tử nhà mình nói, kinh ngạc đến nỗi cằm sắp rơi xuống.
Công tử nhà gã.. Đối với.. Một con tiểu thú.. Làm nũng?
Má ơi!
Công tử nhà gã nhìn thấy tiểu thú thân thiết với A Cẩm, nội tâm đã chịu tổn thương cực hạn. Nhưng đây là giai đoạn bồi dưỡng tình cảm của công tử với tiểu thú. Nó phẫn nộ, công tử đánh cũng không được mà mắng không được, có thể làm gì bây giờ?
Hách Liên Thành trong lòng thầm nghĩ, y phải xử lý nhanh một chuyện bên ngoài. Đến khi y rãnh rỗi nhất định sẽ không để A Cẩm tới gần tiểu thú.
Thiên Hương Lâu có rất nhiều cô nương, tướng mạo của A Cẩm cũng không tính quá xấu, cho cô ta đi Thiên Hương Lâu làm cũng tốt.
Bùi Thủy cả người khó chịu.
Nhưng mà nàng là một con thú ăn mềm không ắn cứng.
Do Hách Liên Thành buồn nôn một chút, chỉ cần không động đến nó và A Cẩm là được.
Ở trong lòng Bùi Thủy, A Cẩm có đuôi của nó, đã được nàng nhận định là người một nhà.
Hách Liên Thành trước khi ngủ, tặng một đại lễ cho tiểu thú.
Nửa khối hàn ngọc.
Y đem khối hàn ngọc bên hông lấy nhờ ngọc sư làm thành hai khối, trên khối hàn ngọc cho tiểu thú có một lỗ nhỏ được xỏ ngang bằng một sợi dây màu đỏ, vừa vặn tròng vào cố tiểu thú.
Hách Liên Thành một cánh tay ôm ngang tiểu thú không tình nguyện ngủ cùng y, đem nửa khối hàn ngọc đưa tới trước mắt nó, ôn nhu nói: "Tiểu bảo bối, đây là tặng cho ngươi, về sau lúc ta đi ra ngoài ngươi không cần sợ nóng nữa."
Bùi Thủy nhìn thấy nửa khối hàn ngọc, đôi mắt liền nhìn thẳng.
Trời mới biết, lúc nàng nóng đến muốn bốc hỏa, nghĩ đến thứ này mà sắp điên.
Bùi Thủy mặt mày hớn hở, chân nhỏ duỗi đến lòng bàn tay y sờ sờ hàn ngọc, cảm giác được lành lạnh, quá thoải mái.
Đây là mùa hè tươi đẹp.
Bùi Thủy sờ đến hoa vắn trên mặt của hàn ngọc, nàng lấy chân ra nhìn, bên trên có khắc ba kí tự không rõ ràng, muốn nhìn thấy phải quan sát thật kĩ.
Hách Liên Thànhtrong lúc mang lên cho tiểu thú, nói: "Bên trên có khắc tên của ngươi.. Tiểu bảo bối. Ngươi vĩnh viễn chính là tiểu bảo bối của ta."
Bùi Thủy trừng mắt, cổ quái nhìn y, nội tâm chửi đậu má.
Hách Liên Thành cho rằng nàng không biết chữ sao?
Y rõ ràng khắc chính là "Hách Liên Thành", còn lừa nàng nói là "Tiểu bảo bối".
Danh Sách Chương: