Edit + Beta: -Jenny-
Thiên Lân Quốc, trải qua một trăm năm mươi ba năm. Xuất hiện chiến thần mộc Vương, làm cho đất nước phồn vinh hưng thịnh, quốc phú dân cường (*).
(*) dân giàu nước mạnh
Ngay cả Hoàng Thượng cũng phải kính sợ trước Mộc Vương. Lúc trời giáng tiên trì, có nơi nhiệt độ nước bốn mùa không đổi, có thể cường gân kiện cốt, trị liệu nội thương, từng ban thưởng cho Mộc Vương.
"Y phục và giày của Vương gia đã chuẩn bị xong chưa? Nhanh lấy tới đưa qua đó. Vương gia thích yên tĩnh, sau khi các ngươi đưa đồ liền tranh thủ thời gian rời khỏi. Đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở các ngươi, người nào đi chậm chạp đụng phải Vương gia, sẽ được nếm thử nỗi đau da thịt." Thanh Loan trong lúc nói chuyện, đôi mắt hiện lên tia lạnh lùng. Đã từng có mấy ả tiện tỳ không biết liêm sỉ, lợi dụng cơ hội cầm giày lại cố ý té ngã vào người Vương gia, cho rằng có thể mượn cơ hội này được Vương gia chú ý, bay lên đầu cành cao biến thành phượng hoàng.
Sau đó, ả tiện tỳ kia thiếu chút nữa bị đánh chết ném ra hoàng cung.
"Vâng, Thanh Loan tỷ tỷ" Các cung nữ sau khi đặt đồ vật trong tay xuống, thần sắc kinh sợ vội vàng rời khỏi.
Không lâu sau.
Một thân ảnh cao lớn đi tới.
Thời điểm Thanh Loan hầu hạ hắn, tay mang vào một bao tay trong suốt, mỏng như cánh bướm, hoa lan có hình dáng ngón tay, nhẹ nhàng chạm lên góc áo ở bả vai của hắn, chớp mắt cởi ra. Trong lúc cởi ra mắt cô rủ xuống, như muốn ngừng thở.
"Đi xuống đi!" Thanh âm nhàn nhạt vang lên, giống như trời sinh lương bạc, không cho nhân loại một chút tình cảm.
"Vâng" Hai đầu gối Thanh Loan gặp xuống, ngón tay văn vê ngoại bào của hắn, cử động một chút cung kính lui xuống.
Phượng Cửu Mộc cởi bỏ áo trong, cơ thể chìm xuống làn nước ấm áp, hai tay để bên cạnh hồ, đôi mắt đen dần khép lại, tĩnh dưỡng cả thể xác và tinh thần.
Đột nhiên.
Phượng Cửu Mộc mở mắt ra, ánh mắt băng lãnh không kiên nhẫn, nói: "Lộn xộn cái gì? Lăn vào đây".
Thanh Dật nhìn vẻ mặt tái đi của Thanh Loan, cậu giơ lồng sắt đã được phủ vải đen lên, đắc ý cười: "Ta đã nói a, ta đây là tới để đưa bảo bối cho chủ tử, muội lại không tin. Nhưng không sao, đợi chút muội sẽ được nghe chủ tử khen ta".
Thanh Dật đi nhanh vào trong, khi gần đến cạnh hồ Phượng Cửu Mộc liền thu lại ý cười, nghiêm nghị cung kính nói: "Chủ tử, địa linh ngài muốn đã tìm được."
Thần sắc Phượng Cửu Mộc khẽ động, hắn xoay người lại, dùng đôi mắt sắc bén đảo qua sau đó dừng lại lồng đen Thanh Dật đang cầm trong tay, giữa mày hơi nhíu lại: "Mở ra."
Thanh Dật xốc miếng vải đen lên, trong lồng sắt là một con thú có màu trắng, nó cuộn đầu thành một cục, tựa như một quả cầu tuyết không tỳ vết.
"Nó là địa linh bổn vương muốn tìm?" Ánh mắt Phượng Cửu Mộc sắc lạnh nhìn chằm chằm, làm cho Thanh Dật cảm thấy lạnh run cả người.
Thanh Dật không dám nhìn thẳng vào ánh mắt băng lãnh kia của Phượng Cửu Mộc, cúi đầu nói: "Thuộc hạ còn có điều muốn nói.. Địa linh kia đã bị tiểu súc sinh này ăn mất, thuộc hạ chỉ có thế đem tiểu súc sinh này mang về." Âm thanh lúc sau, càng ngày càng nhỏ.
Thanh Loan đang canh giữ bên ngoài, thiếu chút nữa đã cười to khi nghe những lời Thanh Dật nói, trong đôi mắt xinh đẹp kia xuất hiện tia băng lãnh giống như chủ tử của cô.
Địa linh vô cùng quan trọng đối với Vương gia.
Vương gia đã tìm địa linh gần năm năm, lại nói tiểu súc sinh không biết trời cao đất dày kia ở đâu ra, đem địa linh Vương gia đã trăm cay ngàn đắng tìm được ăn mất?
Trong lồng sắt.
Tiểu thú màu trắng kia giống như in tiếng ồn đánh thức, nó nâng cái đầu lông xù lên, đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ từ từ hé ra, lại không nhìn kĩ tình huống hiện tại, liền mở miệng.
"Chi chi chi.."
Bùi Thủy đã triệt để tỉnh mộng, xảy ra chuyện gì, sao nàng lại phát ra loại ngôn ngữ này?
Nàng nâng chân trước lên, xoa xoa ánh mắt mông lung, trước mắt dần trở nên rõ ràng. Đột nhiên, Bùi Thủy trừng to mắt, nhìn mỹ nam cực phẩm không mảnh vải che thân, đang tắm a!
Dáng người thật tốt! Nước trong hồ rất trong, nàng có thể nhìn thấy cơ bụng săn chắc của hắn.
Lại xuống chút nữa..
Mũi Bùi Thủy nóng lên, thiếu chút nữa đã đổ máu, may mắn đã kịp thời hút vào, mỹ nam thôi mà, có cần phải lộ như vậy hay không a?
Ban ngày ban mặt, hắn vậy mà không mảnh vải che thân.
Danh Sách Chương: