• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: -Jenny-

Nghe hai nam hài nói, Phượng Hi Hi cũng bắt đầu hoài nghi Phượng Vũ, nếu không phải tiểu thú được huấn luyện qua, tại sao nó vừa nhìn thấy Phượng Vũ bị khi dễ lại chạy tới cắn người?

Phượng Hi Hi trong lòng Linh Lung run bần bật, khóc lên: "Linh Lung, ta sợ, ta sợ tiểu thú kia sẽ đến cắn ta nữa."

Linh Lung ôm chặt lấy Phượng Hi Hi, ôn nhu an ủi trấn an cảm xúc của cô bé.

Anh mắt Linh Lung giống như rắn độc trừng Phượng Vũ, oán giận lại ác độc nói: "Phượng Vũ, ngươi thật sự không biết sống chết, dám ở trong hoàng cung nuôi hung thú, không chỉ làm Tam công chúa kinh sợ, còn làm bị thương quý tử Thượng Thư đại nhân và Nhạc lang trung đại nhân, ta xem ngươi làm sao ăn nói với Quý Phi nương nương và Hoàng Thượng. Ngươi còn không nhanh giao hung thú ra để chúng ta giết nó trấn an Tam công chúa? Công chúa chính là hoàng tỷ của ngươi! Ngươi làm sao có thể làm ea loại việc tàn nhẫn như vậy?"

Lúc Phượng Vũ nghe được "hung thú" trong mắt cậu có chút gợn sóng, nhưng rất mau đã bị sự yên lặng bao phủ.

Cậu không quen biết tiểu thú gặp chuyện bất bình kia, cho dù biết nó ở đâu cũng sẽ không nói cho bọn họ. Nếu như nói tàn nhẫn ai có thể qua khỏi hoàng tỷ giả nhân giả nghĩa, đầy ác độc kia?

"Ngươi không nói có phải hay không? Được! Ngươi biết sai không sửa, ngươi cứ chờ đó, chờ ta bẩm báo với Quý Phi nương nương và Hoàng Thượng, ngươi cứ từ từ mà" hưởng thụ "."

Linh Lung ôm Phượng Hi Hi rời khỏi, lúc đi còn không ngừng an ủi Phượng Hi Hi trong lòng ngực nhất định sẽ bắt được hung thú, đem nó lột da hầm thành nước cho Phượng Hi Hi bổ thân thể.

Thái y dùng thượng dược chữa trị cho hai nam hài, chỉ còn Phượng Vũ, không có ai chăn sóc cậu.

Tất cả mọi người cho rằng Phượng xúi quẩy, cho dù Hoàng Thượng hổ dữ không ăn thịt con. Nhưng Phượng Vũ phạm vào sai lầm lớn như vậy, có khả năng Phượng Vũ sẽ bị tống vào lãnh cung.

Phượng Vũ có thể sống sót ở nơi đó hay không?

Đây phải xem tạo hóa của cậu ta.

Mọi người đều đi hết, Phượng Vũ vẫn đứng không nhúc nhích, ánh mắt cậu bỗng nhiên ảm đạm đi.

Cậu có thể đi chạy đi đâu?

Cậu không còn chốn dung thân.

Cho dù cậu đi Sở Quý Phi cũng sẽ nhanh chóng phái tới người bắt, nếu đã như vậy cậu hà tất phải di chuyển đi đâu nữa chứ?

Anh mắt cậu buồn bã vẫn một mực nhìn về hướng nào đó, có lẽ đang chờ mong, đang hy vọng nhìn thấy nó, nhưng cũng hy vọng nó không cần xuất hiện.

Tốt nhất chạy thật xa, không bao giờ xuất hiện trong hoàng cung.

Ước chừng một nén nhang, Sở Quý Phi phái người tới mang Phượng Vũ mang.

Góc nào đó, bụi cỏ im ắng bỗng nhiên phát ra tiếng động rất nhỏ.

Một con thú nhỏ từ trong bụi cỏ thò cái đầu màu trắng ra, nó không rời khỏi, và tất nhiên nó cũng thấy được tất cả, Phượng Vũ bị đánh, bị hãm hại.

Bùi Thủy chỉ có thể khi dễ hài tử, bọn họ người đông thế mạnh, nàng không thể làm gì hơn.

Vạn nhất bị bọn họ bắt được, Bùi Thủy không chỉ không cứu được Phượng Vũ, còn mất luôn cả mạng nhỏ của mình, mất nhiều hơn được a!

Lúc này.

Nội tâm Bùi Thủy giãy giụa mãnh liệt.

Nàng giúp Phượng Vũ, cũng chỉ là thấy cậu bị mấy đứa xấu xa kia ăn hiếp, nhưng cũng bởi giúp cậu, ngược lại hại Phượng Vũ, cậu bị đổ tội oan uổng cho những việc mình không hề làm.

Bùi Thủy muốn đi luôn không quản Phượng Vũ, dù sao cũng là nhi tử của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ không làm gì.

Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ mặt của Phượng Vũ lúc thái y rời đi có chút nòng nải không nói nên lời. Còn có cung nữ vênh váo tự đắc kia thế mà lại trực tiếp ra lệnh cho cung nữ khác đánh vào mặt Phượng Vũ.

Đây chỉ là một cung nữ tại sao dám đối với hoàng tử như vậy?

Bùi Thủy bực bội xoa xoa đầu, muốn cứu Phượng Vũ nàng chỉ có thể đi tìm Phượng Cửu Mộc.

Vậy không phải chui đầu vô lưới?

Lần này lại bị hắn bắt về, nhất định nàng không còn cơ hội đào tẩu nào nữa.

Hơn nữa Phượng Cửu Mộc không nhất định sẽ đáp ứng nàng, tới quản chuyện hậu cung của Hoàng Thượng.

Nàng cho dù cứu được Phượng Vũ, nàng cũng phải rơi vào trong tay tên đồ tể Phượng Cửu Mộc, mạng thú của mình sẽ mất!

Nghĩ đi nghĩ lại.

Bùi Thủy quyết định trước tiên cứ đi theo sau Phượng Vũ, nhìn thử tình huống ra sao.

Nếu Phượng Vũ nhận trừng phạt tương đối nhẹ nhàng, nàng cũng không cần đi tìm Phượng Cửu Mộc, đúng là vẹn cả đôi đường.

Bùi Thủy không hề biết rằng.

Hoàng Thượng đang phái người điên cuồng tìm nàng, các vị đại thần đã hạ triều cũng không quay về, ở lại điên cuồng tìm nàng.

Phượng Cửu Mộc càng không cần phải nói, hắn đi qua nơi nào, không khí nơi đó đều đọng lại thành băng, dường như trên gương mặt thịnh thế mỹ nhan kia, viết: Người sống chớ lại gần.

Sở Ngọc Quỳnh hoảng sợ nhìn Linh Lung ôm Phượng Hi Hi tiến vào, chung trà gốm màu đen cô ta đang cầm trong tay run lên, nước trà nóng bắn tung tóe vào ngón tay, tay cô buông lỏng chung trà xuống đất, vỡ thành từng mãnh.

Đại cung nữ hàu hạ bên cạnh cô ta bị dọa mặt trắng bệch cả lên.

Sở Ngọc Quỳnh nhíu mày, cảm thấy mọi việc hôm nay đều không thuận lợi. Sở Uyển Nhược mới xảy ra chuyện, bây giờ nữ nhi bảo bối cũng lại đã xảy ra chuyện.

Sở Ngọc Quỳnh không nghĩ nhiều, nhìn vẻ mặt sợ hãi của Phượng Hi Hi vẻ mặt sợ hãi, chuyện này trước nay chưa từng có.

"Bổn cung bảo các ngươi chăm sóc tốt cho Tam công chúa, các ngươi chăm sóc con bé thành bộ dáng này như vậy sao?" Sở Ngọc Quỳnh không hỏi chuyện gì xảy ra, trước tiên tức giận lên đám cung nữ và thái giám.

Không chăm sóc tốt chủ tử, chính là lỗi của nô tỳ.

Linh Lung và những người khác đều bị dọa mặt mũi trắng bệch.

"Mẫu phi, người không nên trách Linh Lung và bọn họ, không phải bọ họ sai, là Phượng Vũ.."

Phượng Hi Hi khóc lóc đem mọi chuyện kể ra, ngoại trừ không đề cập tới việc cô bé cùng nam hài nhục nhã Phượng Vũ, vẫn luôn cường điệu Phượng Vũ nuôi tiểu hung thú cắn người, chút nữa đã cắn vào cô.

Cô đã rất sợ hãi.

Sở Ngọc Quỳnh đau lòng lau nước mắt cho Phượng Hi Hi, đáy mắt hiện lên một tia ngoan độc: "Nghiệt chủng do tiện nhân không biết liêm sỉ sinh ra, lúc trước bổn cung không nên để nó tồn tại trên đời. Các ngươi trói nó lại đây, hôm nay bổn cung muốn thay Hoàng Thượng xử trí tên nghiệt chủng kia"

Phượng Vũ chính là vết nhơ trong đời Hoàng Thượng, Sở Ngọc Quỳnh vì muốn mang tiếng thiện lương, vẫn luôn khuyên bảo Hoàng Thượng lưu lại Phượng Vũ.

Không nghĩ tới Phượng Vũ chính là súc sinh lấy oán trả ơn, không cảm kích cô, mà lại còn nuôi hung thú để dọa Hi Nhi.

Phượng Hi Hi nhẹ nhàng kéo góc áo Sở Ngọc Quỳnh, đôi mắt khóc đến hồng lên nói: "Mẫu phi, con tiểu hung thú nó rất là đáng sợ, con sợ.. nó sẽ đến cắn con.."

Sở Ngọc Quỳnh thấy Phượng Hi Hi khóc trái tim đều tan nát, lúc cô mang thai đã đi chừa ở thiên quốc, cô đang mang là một tiểu hoàng tử, không thể quá xúc động.

Sở Ngọc Quỳnh hít sâu một hơi, từ ái nói: "Hi Nhi đừng sợ, có mẫu phi ở dây, mẫu phi sẽ kêu người giết nó, nó sẽ không cắn con được nữa"

Phượng Hi Hi nhu nhược đáng thương nhìn Sở Ngọc Quỳnh: "Linh Lung nói đem hung thú hầm thành nước bổ. Mẫu phi, chúng ta cùng nhau uống canh nó được không?"

Sau khi Sở Ngọc Quỳnh mang thai, Hoàng Thượng biết được cô đang mang thai long tử, mặt rồng vui sướng dùng các loại sơn trân hầm thành canh bồi bổ thân thể đưa vào cung Sở Ngọc Quỳnh.

Sở Ngọc Quỳnh nhận hết ân sủng, tiểu hung thú chỉ là kẻ hèn, cô cũng khôbg coi trọng nó, Hi Nhi nói giết hầm canh vậy chứ theo ý của Hi Nhi, giết hầm canh là được.

Sở Ngọc Quỳnh ôn nhu gật đầu: "Được, mẫu phi cùng uống với con, chúng ta đem nó ăn vào trong bụng. Lá gan Hi Nhi sẽ lớn hơn, về sau không sợ gì hết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK