Editor: -Jenny-
Sở Cẩm có hơi khó hiểu khi tiểu thú kêu nàng nhờ Phù Dung chuẩn bị son phấn. Những thứ đó đâu thể sử dụng để dịch dung, với lại có nam nhân nào lại dùng đồ nữ nhân?
Ánh mắt của mấy tên sát thủ kia vô cùng sắc bén, chắc chắn nàng sẽ không thể gạt được bọn họ.
Lọ nồi?
Sở Cẩm càng không rõ dụng ý của tiểu thú, lọ nồi bôi trên trên mặt, muốn giả làm ăn mày không.
Bùi Thủy nhìn ra Sở Cẩm không tin nàng, cũng mặc kệ Sở Cẩm nghĩ thế nào, nàng lại hợp với viết một hàng chữ: "A Cẩm, nếu cô muốn rời khỏi đây phải làm theo ý ta, ta có thể bảo đảm cô có thể thuận lợi trở lại Sở phủ. Nếu cô không tin ta, coi như ta tự mình đa tình!"
Bùi Thủy viết như một câu dài như vậy, chân có chút mỏi.
Sở Cẩm nhìn thấy tiểu thú viết xuống hai chữ "A Cẩm", đôi mắt có chút nóng, nước mắt không kìm chế được lăn ra hốc mắt. Ngay sau đó, nàng lập tức ngẩng đầu, mắt không dám chớp nhìn nóc nhà ngăn không có cho nước mắt rơi ra.
A Cẩm.
Chính từ đó đã chạm vào chỗ mềm mại nhất trong lòng nàng, nàng như nghe được người thân kêu nàng: A Cẩm, A Cẩm..
Sở Cẩm hít mũi cúi đầu, tuy đôi mắt không có nước mắt, nhưng đã xuất hiện tơ máu hồng hồng, ánh mắt mềm mại nhìn tiểu thú, chờ tiểu thú viết xong, nàng không chút do dự gật đầu: "Ta tin ngươi, ta tin tưởng ngươi."
Bùi Thủy nhe răng cười với nàng, răng nanh màu sữa trắng sáng, ắng mắt to tròn, nhuyễn manh lại đáng yêu, làm trái tim người đối diện muốn tan chảy.
Bùi Thủy ở trong lòng yên lặng nói: A Cẩm, cô tin tưởng ta, ta sẽ không làm cô thất vọng, có những vật kia rồi ta sẽ biến gương mặt cô hoàn toàn thành một gương mặt nam nhân xa lại, để cô thuận lợi trở lại Sở phủ.
A Thủ kinh ngạc nói: "Tiểu thủy không nghĩ tới, ngươi còn có loại năng lực này?"
Bùi Thủy rất cao ngạo hất đầu, này có là gì? Nếu bàn về kỹ thâu hóa trang, cổ đại chắc chắn không điêu luyến sắc sảo bằng hiện đại, cô gái xấu xí cũng có thể biến thành mỹ nữ, muốn biến thành minh tinh gì đó, chỉ cần thông qua hóa trang muốn biến thành nam nhân là chuyện dẽ dàng.
Kỹ thuật hóa trang của Bùi Thủy cũng được xem là tốt, một phần là nhờ bạn cùng phòng Mộ Dung Tuyết rèn luyện, Tuyết Nhi tay "sát gái" khá nổi tiếng với biệt danh "Nam thần". (Jen chém tí imgwebtruyen
Tuyết Nhi được như thế cũng phải kể đến vị "chuyên viên trang điểm" là Bùi Thủy. Giọng của Tuyết Nhi khá trầm có chút từ tính, cô ấy còn là một đồng bằng, mặc nam trang không hề phản cảm, ngược lại còn soái khí bức người.
Bùi Thủy với Mộ Dung Tuyết là bạn từ trung học đến đại học, Mộ Dung Tuyết trở thành "Nam thần" nhân khí tốt, không thể thiếu Bùi Thủy.
Vì vậy, Bùi Thủy vô cùng nguyện ý, cống hiến sức lực biến Mộ Dung Tuyết biến thành "Nam thần".
Đó cũng được xem là một mặt của thời đại, Mộ Dung Tuyết dựa mặt kiếm cơm, nàng dựa vào kỹ thuật kiếm cơm.
Nghĩ đến Mộ Dung Tuyết, trong lòng Bùi Thủy có chút mất mát, nàng đã rời khỏi lâu như vậy, cũng không biết hiện tại Tuyết Nhi ra sao? Có nhớ đến lão bằng hữu này hay không?
Sở Cẩm lại hỏi: "Đúng rồi, ngươi có tên không? Ta còn chưa biết ngươi tên là gì?"
Nó biết viết chữ, chắc cũng sẽ có tên!
Sở Cẩm đoán đúng rồi.
Tiểu thú dùng chân chấm nước, viết hai chữ đầy nghệ thuật: "Bùi Thủy".
Sở Cẩm nỗ lực phân biệt một hồi, nhưng rất lâu sau cũng không rõ, nàng vuốt đầu có chút ngượng ngùng nói: "Ta tài hèn học ít, hình như chưa biết đọc được tên của ngươi"
Bùi Thủy ngẩn ra nghe một hồi, sau đó hơi xấu hổ, lần nữa quy quy củ củ viết một lần.
"Bùi, thủy." Sở Cẩm chậm rãi thì thầm.
Bên ngoài một thân ảnh màu đỏ đi vào trong phòng, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành yêu hoặc chúng sinh, mắt phượng y tà mị, đuôi mắt nhếch lên không vui khi nhìn thấy Sở Cẩm.
"Bồi ngủ?" Hách Liên Thành ngả ngớn nói: "Ngươi muốn bồi ai ngủ a? Ngươi dung mạo xấu xí tư, không bằng bản công tử đem ngươi giao cho Mẫu Đơn, để nàng ta an bài cho ngôi công việc bồi ngủ, sẵn thỏa mãn nhu cầu đối với nam nhân của ngươi."
Sở Cẩm là tiểu thư khuê các đứng đắn, đọc nữ giới tam tòng tứ đức, biết rõ lễ nghĩa liêm sỉ, bị Hách Liên Thành tuỳ tiện nhục nhã, khuôn mặt nhỏ hồng xấu hổ muốn xuất huyết.
Hách Liên Thành không thích nàng, thậm chí còn ghét nàng.
Sở Cẩm nàng biết rất rõ, nàng cắn môi khắc chế xúc đọng muốn chống đối lại Hách Liên Thành. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, còn nghe cả mân thanh Hách Liên Thành khinh thường, mỉa mai hừ nhẹ, nàng nắm ống tay áo, che lại dùng sức lau chữ tiểu thú đã viết.
Nhưng động tác nhỉ này của nàng, sao có thể qua được mắt Hách Liên Thành?
Hách Liên Thành đi tới, Sở Cẩm đã lau hết đi chữ tiểu thú đã dùng nước viết. Hách Liên Thành nhìn động tác lau chùi bàn bàn của nàng ta, có cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
Nơi này mỗi ngày đều có nô tỳ chuyên môn đến quét dọn, đừng nói đến bàn không dơ, cho dù ô uế cũng không cần đích thân nô tỳ A Cẩm này dùng ống tay áo lau chùi.
Hách Liên Thành sẽ không để một ả nô tỳ thấp hèn diễn xiếc trước mặt y, lúc đang muốn thét hỏi Sở Cẩm thì có một cục bột trắng nhảy vào trong lòng y.
Hách Liên Thành không kịp nghĩ nhiều, duỗi tay ôm lấy tiểu thú, mắt phượng thay đổi, ôn hòa nhìn vào mắt thú, so với thái độ đối với Sở Cẩm thì khác nhau một trời một vực.
Bùi Thủy đứng lên trong lòng y, hai chân trước chạm cào mặt Hách Liên Thành.
"Chi chi chi.." Hách Liên Thành, ngươi không được khi dễ A Cẩm.
Bùi Thủy dùng đệm thịt ở chân xoa xoa dung nhan khuynh quốc của Hách Liên Thành, người nam nhân này miệng thật độc, y nói với A Cẩm độc như vậy, với tính tình nóng nảy của nàng thật muốn tát y hai cái thật đau.
Bồi ngủ là cái quỷ gì?
Nàng họ Bùi, phi y Bùi, thủy trong thủy chung, lỗ tai y có vấn đề sao, mới có thể nghe thành bồi ngủ.
Hách Liên Thành lớn lên đẹp như vậy, so nữ nhân còn đẹp hơn, sao y không đi bồi ngủ? Chắc chắn rất nhiều nam nhân đều nguyện ý thỏa mãn hắn.
Bùi Thủy đau lòng cho Sở Cẩm, nàng không thể để bất luận kẻ nào khi dễ Sở Cẩm.
Hách Liên Thành mắt phượng híp lại, ánh mắt ôn nhu như nước, đệm thịt trên chán này không khô ráp như những con thú khác, bàn chân nó tinh tế kinh người, sờ y có thể nói cực kỳ thoải mái.
Buồn bực khi nhìn thấy Sở Cẩm cũng đã vơi bớt: "Tiểu bảo bối, có phải ngươi nhớ ta hay không? Hôm nay ngươi cũng thật nhiệt tình."
Y rất là hưng phấn, đôi môi đỏ không ngại làm trò trước mặt Sở Cẩm, hôn nó.
Động tác này của y dọa Bùi Thủy thiếu chút nữa thật sự cho y một cái tát.
Thằng nhãi này có bệnh cuồng thú nghiêm trọng.
Hách Liên Thành sắp hôn đến miệng tiểu thú, lại bị nó dùng chán chặn lại, vẻ mặt ghét bỏ nghiêng đầu. Như sợ Hách Liên Thành lại không biết sỉ dán tới hôn nó.
Hách Liên Thành bị tiểu thú vô tình cự tuyệt, trong lòng chịu tổn thương cực hạn, mắt phượng nhìn về phía A Cẩm. Tuy nàng đang cúi đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt không cảm xúc không nhẫn nại nhìn nạn
Chắc là không thấy được tiểu thú cự tuyệt y
Hách Liên Thành thu lại được chút mặt mũi, cầm lấy chân tiểu thú đang đè lên miệng, lạnh nhạt nói với A Cẩm: "Còn chưa cút khỏi đây? Muốn bản công tử bồi ngủ. Cũng không nhìn gương xem ngươi xấu ra sao?"
Hách Liên Thành đối người khác chưa từng khắc nghiệt giống như thế, các cô nương ở thiên tiên lâu, bình thường cũng là người có nhan sắc.
Cũng không biết vì sao, Hách Liên Thành luôn thấy Sở Cẩm không vừa mắt, y luôn loại cảm giác kỳ lạ nữ nhân không rõ lai lịch kia không sớm thì muộn sẽ câu dẫn tiểu thú bỏ trốn.
Loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt.
Sở Cẩm nắm chặt ngón tay cúi đầu yên lặng ra ngoài, lưng nàng có chút cứng đờ cũng im lặng không biểu hiện ra sự phẩn nộ đối với Hách Liên Thành.
Nhưng so với mối thù giết mẹ, những cay nghiệt mà Hách Liên Thành đã ban cho nàng không đáng là bao.
Bùi Thủy tức giận nghiến răng, nếu là người khác khi dễ Sở Cẩm giống như Hách Liên Thành, nàng đã sớm cắn chết kẻ đó rồi.
Bùi Thủy sở dĩ còn không cắn y, một phần cũng là vì Sở Cẩm. Nếu đã muốn giúp Sở Cẩm hóa trang rời khỏi Thiên Tiên Các, trước đó nàng không thể đắc tộ với Hách Liên Thành.
Ai biết được, Hách Liên Thành nổi giận, thật sự đem Sở Cẩm giao cho Mẫu Đơn đi tiếp khách?
Buổi tối, sau khi Hách Liên Thành lên giường lại suy nghĩ ra ý tưởng, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ, như đam tìm vật gì đó?
Bùi Thủy mới đầu không có cảm giác gì, nhưng sau khi bàn tay kia nhanh nhẹn sờ vào chân sau, Bùi Thủy đột nhiên sợ hãi cong người lại, nhảy khỏi tay Hách Liên Thành.
Sờ cái gì? Có cái gì mà sờ?
Đồ vô sỉ hông biết xấu hổ.
Bùi Thủy ngượng tới đỏ mặt, nơi ngón tay y sờ qua giống như bị thiêu đốt, có chút nóng lên.
Hách Liên Thành duỗi tay bắt nó, từ tốn nói: "Tiểu bảo bối, ngươi đừng chạy! Ngươi lại đây, cho ta sờ tiểu huynh đệ ngươi, chúng ta đều là nam nhi, không có gì phải ngượng."
Tiểu huynh đệ? Hách Liên Thành nghĩ nàng là con đực?
Danh Sách Chương: