Yến Hành Dục hôn mê hai ngày, tình dậy tay chân và cả người đều mềm nhũn ra, ngay cả ngồi cũng ngồi không vững.
A Mãn bưng chén thuốc đưa cho Yến Hành Dục, y vươn tay lấy, nhưng chén thuốc nóng căn bản không cầm được. Nước thuốc trực tiếp rớt xuống giường, nếu không phải nệm chăn đủ dày, sợ là sẽ bị phỏng chân.
Vốn dĩ Kinh Hàn Chương đang đứng một bên nhìn, thấy vậy liền trực tiếp giận dữ nói: "Ngươi hầu hạ chủ tử như vậy sao?"
A Mãn vội vàng thu dọn chén thuốc, vành mắt đều đỏ lên.
Yến Hành Dục dựa người vào gối mềm, dáng vẻ uể oải nhưng vẫn rất ôn hòa nói: "Không sao."
Kinh Hàn Chương trừng mắt liếc nhìn y, đợi khi A Mãn đổi chén thuốc mới lại đây, hắn mới trực tiếp cầm muỗng, bộ dáng muốn đút Yến Hành Dục uống thuốc.
A Mãn ở bên cạnh im như ve sầu mùa đông.
Một muỗng thuốc đắng ngắt, theo lời công tử nói chính là muốn lăng trì, còn không bằng "chém đầu" đi chợ rồi.
Trước đó cậu ta đút thuốc bị Yến Hành Dục khiển trách một trận, lần này Thất điện hạ đút..
A Mãn còn chưa kịp nghĩ nhiều thì liền nhìn thấy Yến Hành Dục giống như đang uống mật, mặt không đổi sắc nuốt xuống từng muỗng thuốc.
A Mãn: "..."
Kinh Hàn Chương hồn nhiên không biết đang thi khổ hình gì cho y, đút xong chén thuốc, hắn lại cầm mứt hoa quả nhét vào miệng y.
Yến Hành Dục ngoan ngoãn dựa vào gối mềm ăn mứt hoa quả.
Kinh Hàn Chương hiểu rõ một khi y tỉnh dậy sẽ nhất định muốn thấy nỏ, lập tức đem lại đây, A Mãn thấy y bị bệnh nên tháo ra, bây giờ hắn lại thuần thục quấn nỏ vào tay Yến Hành Dục.
"Chuyện Chương Nhạc, có người phía sau sai khiến." Kinh Hàn Chương nói: "Dám ở đại điển tế thiên làm ra loại việc này, tám phần là thuộc hạ cũ của Nhiếp Chính Vương. Phụ hoàng hạ lệnh tra rõ việc này, nhưng đã quá hai ngày rồi vẫn không có manh mối."
Hắn không cảm thấy y là chim hoàng yến trong lòng cần được chăm sóc nên không kiêng dè gì mà đem chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay toàn bộ đều nói cho y biết.
Khuôn mặt của Yến Hành Dục giống như cố vực dậy tinh thần, an tĩnh nghe một hồi, đột nhiên nói: "Thì ra lão tên là Chương Nhạc."
Y đã đi qua phủ Nhiếp Chính Vương nhiều lần, nói chuyện lão gia nhân rất tốt, nhưng lại chưa từng biết tên của người đó.
Kinh Hàn Chương gõ nhẹ vào bàn tay có cơ quan một hồi, mới tiếp tục động tác, không chút để ý nói: "Ừ, mặc kệ lão là do ai sai khiến, đến cuối cùng vẫn phạm vào trọng tội, xác chết bị nghiệm chứng rồi vứt ngoài bãi tha ma."
Con ngươi của Yến Hành Dục thất thần, không nói chuyện nữa.
Hắn không thể nhìn nổi y như vậy, do dự một lúc, có chút gian nan chuyển đề tài nói: "Ngươi có muốn biết câu mà lão ta đã nói ở tường thành là có ý gì không?"
Lúc này y mới có phản ứng: "Có ý gì?"
Kinh Hàn Chương cũng mặc kệ chuyện này có thể nói hay không: "Trận đánh khiến Nhiếp Chính Vương chết trận mười mấy năm trước đó, quân địch dường như đã dùng toàn bộ sức lực của cả nước vào trận đánh đó, Nhiếp Chính Vương lấy ít địch nhiều vốn đã không dễ dàng, từng cầu phụ hoàng.."
Kinh Hàn Chương sửng sốt một hồi, đại khái cảm thấy khi nói vấn đề này dùng từ "Phụ hoàng" có chút không thỏa liền sửa lại xưng hô.
".. Từng cầu Thánh Thượng ban hổ phù điều bình cứu trợ, nhưng lúc phó tướng của Nhiếp Chính Vương đến thành Mậu Thật điều binh thì được nói cho biết đó là hổ phù giả, thành Mậu Thật không có hổ phù không thể huy động."
Yến Hành Dục nghiêng đầu nhìn hắn: "Không phải nói hổ phù do Thánh Thượng đưa sao? Làm sao giả được."
Kinh Hàn Chương nói tiếp: "Việc này không người nào biết, Tướng quân năm đó đóng quân ở thành Mậu Thật.."
Hắn nhìn thoáng qua y, hạ giọng nói: "Là Yến Tu Tri."
Bất cứ ai cũng không dám nghi ngờ thứ Thánh Thượng đưa là hổ phù giả, chỉ có thể đổ lỗi cho phó tướng hoặc Yến Tu Tri.
"Yến Tu Tri vốn là tướng lĩnh dưới trướng Nhiếp Chính Vương, phụng mệnh đóng quân tại thành Mậu Thật." Giọng nói của Kinh Hàn Chương ngày càng nhỏ: "Hắn ta sẽ không nói dối, phó tướng được Nhiếp Chính Vương tín nhiệm cũng sẽ không nói dối, vậy cũng chỉ có.."
Lời nói chưa hết nhưng hai người đều biết rõ câu tiếp theo là gì.
Yến Hành Dục trầm mặc rất lâu, nói: "Tại sao Điện hạ lại nói vấn đề này với ta?"
Kinh Hàn Chương nghẹn họng, sao hắn có thể nói "Ta không muốn nhìn thấy bộ dạng cô quạnh của ngươi, nên cố ý tìm chuyện hấp dẫn sự chú ý của ngươi."
Kinh Hàn Chương đành phải bày ra bộ dáng không kiên nhẫn, hung dữ nói: "Lời đều đã nói xong rồi, còn hỏi lý do? Sao ngươi lại nói nhiều như vậy?"
Yến Hành Dục sớm đã quen với thói nói một đằng nghĩ một nẻo của hắn, nói: "Ta vẫn luôn nghĩ Điện hạ và Thánh Thượng là phụ tử tình thâm."
"Hừ." Kinh Hàn Chương liếc mắt nhìn y, nói: "Hoàng gia làm gì có tình thân? Ông ta chỉ là cảm thấy áy náy đối với ta, nếu ngoại tổ phụ có lòng mưu nghịch thì tin chắc phụ hoàng là người đầu tiên làm thịt ta."
Lúc này y mới ý thức được, hắn ở Kinh thành nhìn như phong quang vô hạn, trên thực tế thì chỉ là dựa vào sự áy náy của Hoàng đế mà tồn tại.
Vô tình nhất chính là nhà đế vương mà, tiểu Hành Dục.
Kinh Hàn Chương thở dài, vươn tay sờ đầu Yến Hành Dục, giống như người từng trải mà cảm khái: "Tuy rằng Yến Kích ngoài mặt đối với ngươi vô cùng lạnh nhạt, nhưng khắp Kinh thành này sợ là chỉ có ông ta thương ngươi nhất thôi."
Hắn vốn tưởng rằng người thông minh như y đã nhìn ra sự lương khổ dụng tâm* từ lâu của Yến Kích, nhưng lại không nghĩ đến mình vừa nói ra thì khuôn mặt tái nhợt của Yến Hành Dục đã càng thêm khó coi.
*lương khổ dụng tâm: Thầm nghĩ cho đối phương nhưng không bộc lộ ra ngoài rõ ràng.
Y lẩm bẩm nói: "Ông ta.. Ông ta đau lòng cho ta sao?"
Kinh Hàn Chương nhìn thấy phản ứng của Yến Hành Dục có hơi kỳ lạ, nghi hoặc nói: "Ngươi không nhìn ra sao?"
Y hơi ngẩn người, mất một lúc lâu mới mờ mịt túm chặt lấy tay áo hắn, lẩm bẩm nói: "Điện hạ, ta bị bệnh, không muốn nghĩ đến chuyện này nữa."
Kinh Hàn Chương hoảng sợ, vội nói: "Được, vậy không nói cái này nữa, chỗ nào không thoải mái?"
Yến Hành Dục lại ngơ ngác nửa ngày, sau đó chỉ một ngón tay vào ngực: "Chỗ này."
Hắn đưa tay chạm vào lồng ngực y, nhẹ giọng nói: "Ta xoa cho ngươi."
Bàn tay của Kinh Hàn Chương rất ấm áp, dán vào khuôn ngực gầy yếu đơn bạc của Yến Hành Dục, nhiệt độ từ áo lót mỏng truyền tới.
Hắn vô cùng tự nhiên mà hoàn thành động tác này, sau đó mới bất tri bất giác phát hiện hành động này quá mức ái muội. Kinh Hàn Chương cứng đờ người, cẩn thận xem xét sắc mặt của y, sợ từ trong khuôn mặt kia sẽ nhìn thấy ba chữ "Đăng đồ tử*."
*đăng đồ tử: Đại khái là kẻ phóng đãng, dâm ô.
May mắn Yến Hành Dục không có phản ứng gay gắt gì, còn ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, trong mắt đều là sự ỷ lại.
Kinh Hàn Chương.. tâm trạng đột nhiên tốt hơn rồi.
Hắn xoa nhẹ lồng ngực giúp Yến Hành Dục, thấy sắc mặt y có chuyển biến tốt thì mới nói: "Mặt trời mới nhô lên, muốn ra ngoài phơi nắng chứ?"
Yến Hành Dục không muốn ra ngoài, nhưng chỉ cần là lời nói từ miệng Kinh Hàn Chương thì y liền thuận theo, gật nhẹ đầu, trả lời được.
Chân tay hắn vụng về mặc y phục cho Yến Hành Dục, lại khoác thêm một lớp áo choàng, ôm y lên xe lăn, đẩy khỏi nơi tràn đầy mùi thuốc này.
Quả nhiên mặt trời đã dần lên cao, ánh nắng chiếu lên một tầng ấm áp. Yến Hành Dục híp mắt nằm phơi nắng một hồi, rồi lại nhìn người đang ăn không ngồi rồi bên cạnh: "Điện hạ không cần làm việc sao?"
"Vội gì chứ." Kinh Hàn Chương đang phát họa hoa văn trên khối ngọc, không chút để ý nói: "Đại ca ta đã trở về, cho dù Kinh thành xảy ra chuyện lớn cũng không đến phiên ta đi xử lý."
Yến Hành Dục "A" một tiếng, hơi vui mừng mà chạm mũi chân.
Tầm mắt của hắn quét qua mũi chân không an phận kia, bật cười nói: "Muốn bổn Điện hạ bồi ngươi sao?"
Yến Hành Dục không e lệ chút nào, y gật đầu.
Biểu hiện của Yến Hành Dục rõ ràng như vậy khiến Kinh Hàn Chương có chút ngượng ngùng, hừ nhẹ, nhỏ giọng nói thầm: "Nai nhỏ không e lệ."
Đôi mắt của y nhẹ nhàng cong lên.
Hắn một bên vừa điêu khắc, một bên khác lại thuận miệng nói chuyện Kinh thành: "Đại lễ tế thiên bị ngưng giữa chừng, toàn bộ dân chúng trong Kinh thành và thiên hạ đều lo lắng hoảng sợ. Ngươi cũng biết, Thánh Thượng tin tưởng thần Phật, một mạng người khiến đại lễ tế thiên chuẩn bị kỹ lưỡng không còn nữa. Năm sau không biết là phúc hay họa, tất nhiên nổi trận lôi đình, nghe nói còn nổi cơn tam bành với không ít đại thần trên triều."
Y nheo mắt lắng nghe.
Sự việc làm giả hổ phù năm đó không biết bị ai lần nữa bóc ra, câu nói cuối cùng đó của Chương Nhạc, khiến lời đồn giả vốn không mấy ai tin này truyền khắp thiên hạ.
Dù sao, nguyên nhân đại thắng của trận đánh đó là vì quân ta chiếm cứ được tàn binh thủ thành của kẻ địch, nếu Nhiếp Chính Vương chỉ là đơn giản chết trận trên sa trường, Chương Nhạc không thể nào nói: "Khó lạnh nhất chính là nhiệt huyết." Dùng lực nhảy xuống tường thành trước mặt ngàn quân.
Muốn dùng máu để nhuộm đỏ còn đường quy hồn của Tướng quân.
Kinh Hàn Chương vừa nói, vừa đưa tờ giấy phác họa trong tay cho Yến Hành Dục nhìn thoáng qua: "Vẽ thế nào?"
Y nhìn một chút, chỉ vào một chỗ: "Hẳn là ngài muốn họa ngọc bội hỉ tước, hoa văn chỗ này không đúng, cần đổi thành hoa mai."
Kinh Hàn Chương cổ quái nhìn Yến Hành Dục: "Chuyện này mà ngươi cũng biết?"
Yến Hành Dục: "Ta ở Hàn Nhược tự từng xem qua sách về ngọc bội."
Hắn cảm thấy chua chát, ngươi biết chữ thì rất ghê gớm lắm à.
Đúng lúc này, Yến Vi Minh chưa thấy người đã nghe thấy giọng nói oang oang: "Ca, ca!"
Yến Hành Dục ở cùng một chỗ với Kinh Hàn Chương, nghe thấy giọng của hắn ta theo bản năng liền nhíu mày.
Kinh Hàn Chương phát hiện hỏi: "Ngươi không thích hắn ta à?"
Yến Hành Dục không có chút thẹn thùng: "Ta chỉ muốn ở cùng Điện hạ, không muốn người khác tới phá vỡ nó."
Kinh Hàn Chương: "..."
Hắn hít một hơi lạnh, bộ dáng sợ hãi nhìn y.
Yến Hành Dục vẫn không hiểu vì vậy vẫn nhìn chằm chằm vào cái tên Kinh Hàn Chương đang phát ra động tĩnh lớn này, căn bản biết bản thân đã nói lời gì khiến người khác hiểu lầm.
Kinh Hàn Chương vừa muốn nổi giận mắng y đừng nói những lời như vậy thì Yến Vi Minh đã như một cơn gió bay đến đây.
Hắn tự nghẹn một hơi tức chết, giận dữ nhìn về phía cửa.
Yến Vi Minh không đến một mình, phía sau hắn là một nữ nhân dung mạo diễm lệ, đoan trang trang nhã. Đôi tay nàng ta còn cầm lò sưởi ấm, nở nụ cười ôn nhu.
Kinh Hàn Chương vừa liếc mắt một cái liền nhận ra người kia chính là mẫu thân độc ác của Yến Hành Dục.
Y lớn lên trông rất giống Yến phu nhân, khuôn mặt có nét ôn nhu tương tự nhau, đuôi mắt cũng có một nốt lệ chí màu son, càng tăng thêm phần mỹ lệ.
Cho dù bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ không dám tin, nữ nhân nhìn ôn nhu vô hại kia sẽ nhẫn tâm giết chết hài tử do chính mình sinh ra.
Sau khi Yến phu nhân đến, Yến Hành Dục vẫn luôn ôn hòa cười nhẹ đột nhiên cứng đờ, tay nắm chặt tay áo, lực đạo lớn đến nỗi từng khớp xương trở nên trắng bệch.
Y gần như dùng dáng vẻ kinh sợ mà nhìn Yến phu nhân, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng hai chân không thể di chuyển được.
Thần chí của Yến Hành Dục có chút mơ hồ, hoảng hốt suy nghĩ: "Mình không đâm kim trên đùi, tại sao lại không thể di chuyển?"
Vì sao không thể động đậy?
Yến phu nhân chậm rãi bước đến, nhìn thấy Kinh Hàn Chương thì hơi sửng sốt rồi mau chóng nhàn nhạt hành lễ: "Thất điện hạ."
Nét mặt của hắn cau có, từ lúc y hồi kinh đến nay, Yến phu nhân chưa từng đến thăm lần nào, vậy sao bây giờ lại đột nhiên đến đây?
Yến phu nhân hành lễ với Kinh Hàn Chương rồi mới ngẩng đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Yến Hành Dục, thân mật gọi: "Thân thể của Dục nhi đã tốt hơn chưa?"
Yến Hành Dục ngẩn ngơ nhìn bà ta, phải mất một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
Câu "Vâng" không đầu không đuôi này, giống như là bị dọa ngốc đến nói mê nói sảng. Yến phu nhân che miệng cười, tiếp đó bước lại gần Yến Hành Dục, khom lưng sờ vào khuôn mặt tái nhợt của y.
"Dưỡng thương cho tốt." Yến phu nhân đặt một miếng ngọc bội điêu khắc hoa văn con dơi vào lòng bàn tay y, giọng nhàn nhạt: "Cuộc sống sau này còn dài."
Chỗ bị bà ta chạm vào làm Yến Hành Dục hoảng hốt, cảm giác giống như bị côn trùng có độc sờ qua, từng chút cắn nuốt y đến khi không còn gì hết.
Yến phu nhân nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Yến Hành Dục, ôn nhu nói: "Cầu mong cho con, phúc lộc như ý."
Cả người y cứng đờ, dường như là đang sợ hãi mà nhìn bà ta.
Bộ dáng ra vẻ ôn hòa chạm vào người cùng với hơi thở tràn ngập phấn son dường như kéo Yến Hành Dục trở về thời điểm gặp ác mộng năm đó, mơ thấy nữ nhân này mềm dịu ôm y, sau đó từng chút một, dần dần bóp chết y trong lồng ngực.
Một tia thanh tỉnh cuối cùng của Yến Hành Dục, thế mà lại suy nghĩ về chuyện..
Nhiều năm trôi qua vậy rồi mà mùi hương phấn son của bà ta vẫn chưa tan biến. Yến phu nhân nhìn biểu cảm y giống như đang gặp quỷ, nhếch môi cười nhẹ.
Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn tới cầm lấy khối ngọc bội hình con dơi Yến Hành Dục đang nắm.
Yến phu nhân ngồi dậy, lông mày khẽ nhíu nhìn người kia.
Kinh Hàn Chương không để ý quy củ mà thưởng thức khối ngọc bội trên tay, khuôn mặt tràn đầy dáng vẻ ghét bỏ: "Yến phu nhân, tuy nói Thừa tướng Yến Kích là quan thanh liêm, nhưng bà không cần lấy một khối ngọc chất lượng kém như thế mừng tuổi nai con nhà ta."
Yến phu nhân sửng sốt.
Ngay cả người sa đọa vào ác mộng là Yến Hành Dục cũng có chút thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Kinh Hàn Chương nhếch nhẹ khóe môi cười với y, đôi mắt không chớp lấy một cái mà đem khối ngọc bội kia bóp nát.
Phấn ngọc tinh mịn vun rải khắp nơi, hắn nhướng lông mày, kiêu căng nói: "Khi bé ta luyện tập điêu khắc ngọc còn đẹp hơn cái này không biết bao nhiêu lần, còn gì mà phúc lộc như ý, ta thấy khối ngọc bội xấu xí này không gánh nổi ngụ ý của nó.
Kinh Hàn Chương nói rồi nhìn về hướng của Yến Hành Dục:" Có phải vậy không, Hành Dục? "
Sau khi y lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu như giã tỏi, liều mạng phụ họa.
" Phải, đúng vậy. "
Yến phu nhân:"... "
Yến phu nhân không thể tin được mà trừng mắt với hắn, tuy bà ta sớm đã nghe đồn Thất điện hạ tính khí thất thường, tâm tình bất định, nhưng không ngờ tới hành vi lại ác liệt như thế?
Ngay cả đồ vật của trưởng bối đưa mà dám trực tiếp bóp nát, vứt vụn ngọc đi xung quanh.
Mà nhi tử từ nhỏ vốn luôn ôn nhu khiếp nhược kia thế mà còn làm trò phụ họa cho hắn trước mặt bà?
Kinh Hàn Chương ngày thường có chút vô lễ nhưng cũng không vô lễ thành như vậy, hắn không quen nhìn bà ta khi dễ Yến Hành Dục. Ỷ vào thân phận trưởng bối mà tác oai tác quái, dù sao bà ta cũng không cáo trạng đến chỗ Hoàng đế được.
Kinh Hàn Chương vỗ tay, mặt tràn đầy ghét bỏ, tựa như lòng bàn tay dính phải đồ dơ bẩn, còn ngại phủi không sạch sẽ, vén tay áo của y mà lau tay.
Yến Hành Dục không những không chê còn đưa tay áo cho hắn thuận tiện lau, khuôn mặt không còn cảm xúc sợ hãi tuyệt vọng đối với bà.
Yến phu nhân:"... "
Sắc mặt của Yến phu nhân trầm xuống nhưng đây lại không phải trường hợp tốt để phát tác, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười.
Yến Vi Minh vẫn còn ngơ ngác, hắn ta cản bản không nhìn ra bầu không khí giương cung bạt kiếm kia của ba người, có chút đau lòng:" Các ngươi không cần thì có thể cho ta, cho dù nó xấu thì cũng có thể đổi thành mấy lượng bạc mua đường ăn. "
Yến phu nhân..
Yến phu nhân sắp bị bộ dáng ngu xuẩn của nhi tử mình chọc cho tức chết.
Kinh Hàn Chương nhìn thấy bà ta cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, cuối cùng cũng trút được chút lửa giận, cố ý quái gở mà nói với y:" Hành Dục, khối ngọc tiếp theo của Điện hạ ngươi không khắc hình hỉ tước nữa, dùng vật liệu ngọc điền tốt nhất khắc cho ngươi long phượng trình tường* thì thế nào? "
*long phượng trình tường: Chỉ sự thịnh vượng may mắn đến từ hai hình ảnh cao quý là rồng và phượng hoàng.
Yến Hành Dục vội nói:" Rất tốt, vô cùng tốt. "
Yến phu nhân:"..."
Danh Sách Chương: