Yến Hành Dục vẫn đang nhìn Kinh Hàn Chương đắm đuối, thấy hắn đi về phía mình, suýt nữa giật mình làm ngã xe lăn. Cũng may có A Mãn đứng sau giữ bả vai, y mới có thể ngồi yên ổn.
Yến Hành Dục che giấu bàn chân giơ cao dưới gầm bàn, đôi mắt mở lớn nhìn chăm chú Kinh Hàn Chương đang xuyên qua đám người đang đi về phía mình.
Hắn nhanh chóng tiến đến ngồi đối diện y, chỉ cách một cái bàn. Kinh Hàn Chương mang theo dáng vẻ sầu não, có vẻ đang muốn mở lời bày tỏ điều gì với Yến Hành Dục.
Lúc hắn rũ khóe mắt, tầm mắt vô tình lướt qua bàn ăn đầy thịt cá của y, hoàn toàn giống với những bàn còn lại.
Chân mày Kinh Hàn Chương nhíu lại.
Lần đầu hắn nhập vào thân thể của Yến Hành Dục, từng bảo A Mãn làm một bàn thịt. Nhưng khi thịt vừa mới dọn lên, Kinh Hàn Chương ngửi được mùi thơm kia liền vui mừng, lơ là việc cơ thể y có hấp thu nổi hay không, vừa gắp một đũa vào mồm đã phun ra, xém chút nữa nôn hết thức ăn bên trong dạ dày.
Từ lúc đó trở đi, mỗi lần Kinh Hàn Chương hoán đổi hồn phách với Yến Hành Dục, đều không dám đề cập đến thịt.
Y vừa định duỗi tay kéo hắn đến trước mặt mình thì bất chợt nhìn thấy Kinh Hàn Chương trầm mặt, giọng nói trở nên sắc bén: "Người đâu."
Mọi người trên đại điện đều thì thầm vào tai nhau, Kinh Hàn Chương lại tăng âm lượng quá mức khiến tất cả phải quay đầu nhìn xem, rốt cuộc kẻ to gan nào dám lớn tiếng ở điện Thái Hòa như vậy.
Vừa đảo mắt qua đã biết đó là Kinh Hàn Chương, mọi người lại lặng yên không một tiếng động quay đầu lại.
Ồ, thì ra là Thất điện hạ, vậy thì không có việc gì.
Rất nhanh, cung nhân một bên lau mồ hôi một bên bước tới gần, khom người nói: "Điện hạ, ngài có gì phân phó?"
Ánh mắt hắn lãnh lùng: "Các quan viên lần này tới tham gia yến tiệc, chắc hẳn ngươi hiểu rất rõ?"
Cung nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, lúng ta lúng túng nói: "Đúng vậy."
"Đã có số.." Ánh mắt Kinh Hàn Chương đầy lạnh lẽo: "Công tử nhà Thừa tướng từ nhỏ đi theo Quốc sư Hàn Nhược tự tu hành, chuyện này ngươi không biết sao?"
Cung nhân ngẩn ra, tầm mắt quét đến bàn thức ăn, lập tức sợ tới mức quỳ trên mặt đất.
"Điện hạ thứ tội! Là nô tài sơ sót.."
Kinh Hàn Chương không muốn dễ dàng tha thứ, hắn rũ mắt, vô tâm nói: "Chuẩn bị thức ăn cho Quốc sư, ngươi cũng câu nệ như thế sao? Nếu ta trị ngươi tội làm chậm trễ hoàng thân quốc thích, ngươi cảm thấy sẽ chịu được mấy đao?"
Hắn thật sự.. muốn giết người ngay tức khắc?
Cung nhân sợ tới mức run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn như suối.
Đám người gần đó nhìn chằm chằm bọn họ, Yến Vi Minh ngồi bên cạnh, yên lặng không dám hó hé một tiếng.
Ai ngờ được, Thất điện hạ nổi cơn giận chỉ vì mấy món ăn bèo bọt, e rằng hắn dám giết người ngay tại cung yến này cũng là điều khả thi.
Yến Hành Dục nghiêng đầu, đối với một kẻ thô bạo như Kinh Hàn Chương, y còn cong đôi mắt, gọi một tiếng: "Điện hạ."
Hắn ngẩng đầu nhìn y, lông mày vẫn gắt gao nhăn lại, Kinh Hàn Chương không nghĩ mình đã gây phiền toái cho Yến Hành Dục, lại không muốn người khác khiến y chậm trễ, suy nghĩ lúc lâu mới nhắm mắt hít sâu một hơi.
Lần nữa mở mắt ra, sát khi trong đồng tử đã dần tiêu tán.
Kinh Hàn Chương nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chờ bổn Điện hạ ném hết bàn đồ ăn xuống đất à?"
Cung nhân sửng người, lập tức giống như được đại xá, gọi người tới đổi thức ăn cho Yến Hành Dục.
Chưa qua bao lâu, bàn thịt cá đã được thay đổi thành đồ chay.
Mí mắt Kinh Hàn Chương nhìn lướt qua, lười biếng bảo "Lui" một tiếng. Cung nhân thở phào nhẹ nhõm, biết mình đã giữ được một mạng, vội cúi đầu lui xuống.
Kinh Hàn Chương thiếu chỗ bèn ngồi trên tay vịn xe lăn của Yến Hành Dục, tay tựa sau lưng ghế, động tác này như muốn ôm trọn Yến Hành Dục vào lồng ngực, trông cực kỳ thân mật.
Yến Hành Dục hơi ngẩng đầu, cười nói: "Đa tạ Điện hạ."
Hắn nhìn nụ cười không chút che giấu của y, lúng túng không biết nên nói gì.
Hành động ngày hôm nay của Kinh Hàn Chương, có thể nói là cực kỳ rêu rao, hoàn toàn là tìm thêm phiền phức cho Yến Hành Dục.
Từ khi vào Kinh thành, y vẫn luôn muốn an phận thủ thường, mặc dù chuyện hôm nay xảy ra là thế, nhưng phản ứng đầu tiên của Yến Hành Dục đó là cảm tạ Kinh Hàn Chương vì đã giải vây giúp mình.
Nhớ chuyện của Chương Nhạc trước đó, Yến Hành Dục giúp hắn, còn Kinh Hàn Chương thì lại quay sang trách y sao phải mạo hiểm tính mạng vì mình, hoàn toàn không có dáng vẻ vui mừng khi được giúp đỡ.
Kinh Hàn Chương tự biên tự diễn: "Có phải ta.. đối xử với y không tốt không?"
Hắn nghĩ đến đây, lập tức rùng mình sợ hãi, lại lơ đãng suy nghĩ: "Nếu một ngày nào đó y thật sự không để ý đến mình nữa, vậy mình phải.. làm sao bây giờ?"
Kinh Hàn Chương không dám nghĩ sâu hơn về cái giả thiết này, nhanh chóng lắc đầu để đánh bay suy nghĩ sai trái kia.
Hắn đối mắt với Yến Hành Dục, nhìn ánh mắt tràn đầy sùng kính kia của y, dần dần lấy lại tự tin.
"Ta là Điện hạ của y, chắc chắn y sẽ để ý ta." Kinh Hàn Chương suy nghĩ: "Về sau ta đối xử tốt với y chút là được."
Kinh Hàn Chương hừ lạnh, cúi xuống nhéo má Yến Hành Dục, nhướng mày nói: "Yến Hành Dục, sau này có khi nào ngươi sẽ không còn để ý đến ta không?"
Yến Hành Dục không biết vì lí do gì hắn lại hỏi vấn đề ấu trĩ như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn để hắn nhéo mặt, hàm hồ nói: "Sẽ không."
Kinh Hàn Chương càng thêm đắc ý: "Ta đã nói mà!"
Hắn càng thêm vui vẻ, nhưng mà nghĩ lại, y mỗi lần có chuyện đều trốn ở một góc giấu mình, khiến Kinh Hàn Chương có cảm giác không an toàn.
"Nếu có một ngày ngươi cảm thấy không vui thì cũng không cần trốn đi." Kinh Hàn Chương trấn an.
Yến Hành Dục ngửa đầu nói: "Tại sao ta phải trốn đi?"
Kinh Hàn Chương trừng y: "Ngươi trốn tránh chuyện gì, không phải trong lòng ngươi biết rõ sao?"
Đôi mắt Yến Hành Dục khẽ chớp, y lặng lẽ cọ khuỷu tay vào người hắn, nhỏ giọng nói: "Ta trốn đi vì muốn Điện hạ tìm được."
Kinh Hàn Chương cầm chuỗi Phật châu trên ngón tay xoay tới xoay lui, hỏi: "Đây là đạo lý gì? Nếu muốn để ta tìm ngươi, hà cớ gì phải trốn mất?"
Yến Hành Dục nhấp môi, chỉ biết cười.
Nhưng mà y nói lời này lại làm Kinh Hàn Chương nhớ tới, nai nhỏ mỗi lần đi trốn, hắn chỉ cần đảo mắt một cái là phát hiện. Dường như không lảng tránh hắn, mà là kỳ vọng có người sẽ tìm thấy y, kéo mình từ bóng đêm tĩnh mịch thoát ra.
Phật Châu nắm trong tay chuyển động lên xuống, phát ra thanh âm mỏng manh, đè xuống lòng bàn tay Kinh Hàn Chương.
Nhưng vào lúc này, hành lang truyền đến tiếng bước chân, giọng nói khiến người khác phiền chán của Phong Trần Chu truyền đến.
"Công tử, Điện hạ."
Kinh Hàn Chương mất kiên nhẫn mà quay đầu, quả nhiên là tên thích chọc ghẹo Phong Trần Chu và muội muội của hắn ta - Phong Thanh Linh.
Tuổi của Phong Thanh Linh tương đương Yến Hành Dục, nhìn hơi tách biệt so với huynh trưởng của nàng là âm dương khó đoán, đôi mắt nàng xinh đẹp sáng ngời, chậm rãi hành lễ.
"Chào công tử." Nàng vừa dứt lời đã quay sang lãnh đạm với Kinh Hàn Chương: "Thất điện hạ."
Kinh Hàn Chương lắc chân, hừ lạnh, hắn không muốn để ý hai huynh muội bọn họ.
Mặt mày Kinh Hàn Chương lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, hắn cố ý cọ vào phát quan của Yến Hành Dục, thu hút sự chú ý của y.
Nhưng Yến Hành Dục lại ngắm Phong Thanh Linh đến mức xuất thần, phát quan bị cọ chỉ thấy vướng bận, bèn chỉnh sang một bên ngay, không buồn quan tâm đó là Điện hạ làm.
Kinh Hàn Chương: "..."
Lá gan Phong Thanh Linh rất lớn, ngay cả Thất điện hạ cũng không sợ, tầm mắt lạnh nhạt lướt qua. Nhưng ngay khi chạm phải đôi mắt thuần triệt của Yến Hành Dục, đột nhiên trở nên ngây ngốc.
Giây tiếp theo Kinh Hàn Chương trơ mắt nhìn Phong Thanh Linh e thẹn cúi thấp đầu.
Hắn vốn đang lo lắng y thấy Phong Thanh Linh sẽ thương tâm, nhưng không ngờ tới người khó chịu, ghen tị lại chính là mình.
Phong Trần Chu quét mắt thấy bộ dáng này của muội muội, lập tức hận rèn sắt không thành thép.
Thẩm mỹ Phong gia không khác nhau là mấy, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Yến Hành Dục, ấy là bộ dáng sắc đẹp trầm luân.
Nhưng Phong Trần Chu cũng biết, đây không phải nai nhỏ vô hại, mà là một tiểu mỹ nhân rắn rết giết người không chớp mắt. Nếu bị dáng vẻ vô hại bên ngoài của y lừa gạt, chỉ sợ chết lúc nào không hay.
Vết thương tay phải của Phong Trần Chu mới lành, không còn tâm tư nghĩ đến việc trêu chọc Yến Hành Dục. Hắn ta cười xấu hổ, vừa định mở miệng thì Kinh Hàn Chương ở một bên đã kì quái bảo: "Thế nào, ngồi nhà lao chưa đã ghiền, còn cố ý đến trước mặt bổn Điện hạ đi tới đi lui sao?"
Phong Trần Chu nghẹn họng một chút.
Phong Thanh Linh ngẩng mặt nhàn nhạt nói: "Điện hạ nói đùa rồi, chỉ là vì công tử bên cạnh Điện hạ mà thôi, không phải cố ý vì Điện hạ mà đến đâu."
Kinh Hàn Chương: "..."
Phong Thanh Linh căn bản không sợ hắn, vừa hành lễ, lập tức ngồi kế bên Yến Hành Dục.
Kinh Hàn Chương vô cùng tức giận, hắn mất hứng chọc vào phát quan của y: "Ngươi vừa rồi nhìn phải thứ gì?"
Ngắm nữ nhân cũng chuyên chú đến thế à? Chẳng phải nói không thể động vào nữ nhân sao?
Kinh Hàn Chương tức xì khói.
"Ngắm Phong Thanh Linh." Yến Hành Dục thật thà nói.
Kinh Hàn Chương còn chưa kịp bốc hỏa, y liền ngẩng đầu, đôi mắt phát sáng nhìn hắn, tự cao nói: "Nàng ta quả nhiên không đẹp bằng ta."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương nhịn không nổi, "Phụt" một tiếng bật cười.
Yến Hành Dục ngơ ngác hỏi: "Điện hạ cười cái gì?"
Kinh Hàn Chương cười đủ rồi mới duỗi tay sờ mái tóc dài của Yến Hành Dục, lười biếng nói: "Không có gì."
Dứt lời, hắn giống như một vị tướng quân thắng trận, kiêu căng ngạo mạn trở về chỗ ngồi.
Thụy Vương thấy dáng vẻ của hắn giống như con khổng tước thắng lợi nhảy nhót quay về, chỉ thiếu mỗi khoe đuôi, nhướng mày hỏi: "Dỗ người xong rồi?"
Kinh Hàn Chương hừ nói: "Ai thèm dỗ y?"
"Ồ." Thụy Vương nói tiếp: "Mới vừa rồi là ai giống con khổng tước uy phong, chỉ vì một bàn đồ ăn liền muốn giết người?"
Kinh Khổng Tước: "..."
Yến Hành Dục vẫn nhìn Kinh Hàn Chương, trông như y rảnh rỗi trong buổi yến hội này, chỉ tập trung vào mỗi mình hắn.
Đang mải ngắm nhìn thì nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói nhẹ bâng.
"Công tử."
Yến Hành Dục lại nắm bắt thời gian liếc mắt nhìn Kinh Hàn Chương, sau đó quay đầu lại, phát hiện Phong Thanh Linh đang gọi mình.
Y nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt không còn bộ dạng tràn trề sức sống khi đối diện với Kinh Hàn Chương, vô cùng xa cách nói: "Phong cô nương."
Phong Thanh Linh không biết vì sao, rất cẩn thận nhìn y, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca.. ta chọc công tử khó chịu ư?"
Yến Hành Dục nghe vậy liền cười, y không muốn buông lời lạnh nhạt đối với một tiểu cô nương, vì thế ôn nhu nói: "Việc nhỏ mà thôi, hơn nữa đại ca của cô nương đã lấy công chuộc tội rồi."
Phong Thanh Linh nhìn Phong Trần Chu cách đó không xa đang liếc xéo mình kia.
Phong Trần Chu gấp muốn chết, sợ y hung dữ quá nuốt luôn muội muội nhà hắn vào bụng.
Nhận thấy hai người đều quay đầu nhìn mình, Phong Trần Chu không thể giả chết được nữa, bèn vội vã chạy tới, ra vẻ tức giận quát Phong Thanh Linh: "Thanh Linh, không được vô lễ với công tử."
Yến Hành Dục bày ra vẻ mặt vô tình nhìn hắn ta, bàn tay cầm lấy đũa ngọc, ngón tay thon dài xoay đũa.
Mồ hôi lạnh của Phong Trần Chu tuôn như mưa, hắn ta sợ y ở trước mặt bao nhiêu người ném đũa ngọc, sau đó bắt mình đi nhặt.
Tuy rằng da mặt hắn đủ dày nhưng cũng không đến mức ở điện Thái Hòa, trước sự chứng kiến của bao nhiêu quan viên, mặt không đổi sắc cúi người nhặt đũa.
Cũng may Yến Hành Dục không có ác tâm đó, y nhàn nhạt nói: "Chuyện vô lễ hay không vô lễ, Phong đại nhân cũng đã làm qua rồi."
Phong Trần Chu: "..."
Phong Trần Chu giả ngu, khuôn mặt bày ra biểu tình không biết ngươi đang nói gì.
Đồng thời trong lòng còn âm thầm cắn răng: "Không phải chỉ nói sai một câu thôi sao? Dễ ghi thù thế? Những kẻ trên quan trường tính kế gây khó dễ, chẳng phải trước tiên cũng đâm chọc một hai câu sao?"
Từng đó thời gian, Hoàng đế cũng đã tới rồi.
Phong Trần Chu nghe giọng của An Bình như được đại xá, vội vàng trở lại chỗ của mình, âm thầm nghĩ làm sao để tiểu mỹ nhân rắn rết này bỏ qua cho hắn ta.
Nghe tin Hoàng đế sắp đến đây, Kinh Hàn Chương mới thu hồi oán hận nhìn chằm chằm Phong Trần Chu.
Thụy Vương cười nói: "Sao thế, vẫn còn âm thầm gây khó dễ cho Phong đại nhân?"
Kinh Hàn Chương hừ lạnh trả lời: "Ai âm thầm? Đệ rất quang minh chính đại ngáng chân hắn ta, ai bảo đệ là Thất điện hạ, quyền lực còn không phải là dùng như thế sao?"
Hắn lí nhí nói thầm: "Xem hắn ta dám hạ dược lung tung không."
Thụy Vương: "..."
Thụy Vương một lời khó nói hết mà nhìn hắn, ban đầu nếu có người nói đệ đệ hắn ta là đoạn tụ, hắn ta còn không tin. Dù gì với tính xấu này của đệ ấy, ngoại trừ Hoàng đế chịu được, người qua đường chỉ có thể mắng "tên hỗn thế ma vương đáng chết".
Hoàng đế có thể sủng ái Kinh Hàn Chương nhưng tân đế thì không, mấy năm gần đây hắn chọc vào không ít thị phi, kết không ít thù địch. Phàm là đổi một người khác lên đăng cơ, nhất định sẽ xử lý hắn đầu tiên để giải mối hận trong lòng.
Nếu không phải như thế, Thụy Vương cũng sẽ không dấn thân vào con đường tranh đoạt ngôi báu.
Tính để người người phải cúi đầu trước Kinh Hàn Chương, Thụy Vương cũng muốn để hắn hưởng thụ một đời vinh hoa phú quý, không cần trở thành kẻ tham sống sợ chết, bị bất cứ kẻ nào nhục nhã.
Hắn ta chỉ muốn đệ đệ cả đời vô lo.
Thực tế thì..
Tầm mắt Thụy Vương xuyên qua đám người, dừng lại chỗ người ngồi trên xe lăn, đôi mắt đang tràn đầy nhiệt huyết nhìn chằm chằm đệ đệ hắn ta. Không biết vì sao, ngay cả chính hắn ta cũng không hiểu, nội tâm luôn lo lắng mấy năm nay bất giác liền buông xuống.
Dẫu là nam nhân hay nữ tử, có người yêu Kinh Hàn Chương, hắn ta cũng thay đệ đệ vui mừng.
Thụy Vương nghĩ như vậy, thở dài nói: "Thất à, chừng nào đệ mới chịu sửa cái tính tình kì quặc kia của đệ thì chừng đó đại ca mới có ngày uống rượu mừng."
Cách đó không xa, Yến Hành Dục nhân cơ hội Kinh Hàn Chương nhìn y liền nháy khóe mắt trái với hắn. Kinh Hàn Chương phối hợp che ngực như bị trúng một mũi tên, lưng dựa vào ghế, khuôn mặt đỏ rực.
Nghe được những lời này của Thụy Vương, hắn mờ mịt hỏi: "Hả? Huynh nói gì? Uống rượu mừng của ai?"
Giọng nói Thụy Vương cao thâm khó dò: "Đệ thích ai, đại ca liền uống rượu mừng của người đó."
Kinh Hàn Chương vừa nghe xong, gấp đến mức xém chút nữa xù lông, theo bản năng phản bác: "Ta mới không thích Yến Hành Dục, uống rượu mừng cái gì? Chết tiệt, đừng nói bậy!"
Thụy Vương: "..."
Danh Sách Chương: