Chỉ vì Yến Hành Dục nói một câu kinh hồn này mà cả ngày nay Kinh Hàn Chương luôn trong trạng thái mất hồn mất vía.
Ban đêm hai người không ai nói với ai câu nào, nằm trên giường nghe âm thanh gió tuyết bên ngoài thổi vào.
Giữa lúc Yến Hành Dục nặng nề buồn ngủ, Kinh Hàn Chương bất chợt mở miệng: "Hành Dục."
Yến Hành Dục bị hắn nắm cổ áo, đôi mắt mờ mịt lộ ra, dùng điệu bộ buồn ngủ nhìn Kinh Hàn Chương: "Điện hạ?"
"Ta nhất định sẽ tìm được Phật Sinh Căn cho ngươi."
Hắn nhìn chằm chằm bức màn treo trêu đầu, nhưng sau khi nói xong, dường như cảm thấy có gì đó không đúng. Kinh Hàn Chương nắm chặt năm ngón tay dưới chăn, lặng lẽ hít thở thật sâu, ép bản thân di chuyển tầm mắt lên người Yến Hành Dục.
Hắn mặt đối mặt hứa hẹn: "Ta sẽ không bao giờ cho phép ai đẩy ngươi xuống Địa Ngục."
Yến Hành Dục ngẩn người, sửng sốt một lúc lâu mới trợn to mắt.
Y không dám tin lời nói vừa thốt ra từ miệng hắn, bàn tay trong ổ chăn chậm rãi vươn ra. Yến Hành Dục nắm lấy tay áo Kinh Hàn Chương, khóe mắt có chút ửng đỏ.
Y vừa dứt lời, hai người liền cảm nhận được một trận trời đất quay cuồng, cảm giác quen thuộc này lại một lần nữa truyền tới.
Kinh Hàn Chương choáng váng một hồi, lúc lâu sau mới lấy lại tỉnh táo, đúng vào lúc hắn muốn xem thử hai người có phải đã hoán đổi lại rồi không thì bỗng nhiên cảm nhận được Yến Hành Dục đang nhào vào lòng mình.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương xém chút nhảy dựng lên, hắn vội đưa tay ra đỡ, đề phòng bị y mắng là kẻ háo sắc -- từ khi biết chuyện hai người có khả năng là đoạn tụ, Kinh Hàn Chương càng thêm để ý đến việc tiếp xúc thân thể với Yến Hành Dục.
Có điều hắn còn chưa kịp đẩy y ra đã cảm thấy vạt áo thấm đẫm nước mắt.
Kinh Hàn Chương sửng sốt.
Hai người đã hoán đổi về lại thân thể của mình, Yến Hành Dục dường như vẫn còn nhớ rõ lời hắn nói trước kia, không được dùng thân thể hắn khóc cho nên luôn nhẫn nhịn đến tận bây giờ, mãi tới khi trở về thân xác của mình mới dám rơi nước mắt.
Kinh Hàn Chương luôn cho rằng nam nhân chẳng có lý do nào để khóc lóc, cho nên từ bé đến lớn dù gặp bất cứ chuyện gì hắn cũng chưa từng rơi lệ. Nhưng không biết cớ sao bắt gặp cảnh tượng Yến Hành Dục khóc, chân tay hắn sẽ lập tức luống cuống, hoàn toàn khác với cảm giác chán ghét hay bực bội khi đối xử với người khác.
Kinh Hàn Chương có hơi hoảng loạn vỗ lưng y, suy tư tự hỏi rốt cuộc mình đã nói sai câu gì mà chọc Yến Hành Dục đến khóc nức nở như vậy. Cuối cùng sau một hồi lâu, hắn lúng túng hỏi: "Ta có nói sai chỗ nào không?"
Y lí nhí lẩm bẩm: "Điện hạ là người đầu tiên nói những lời này với ta."
Kinh Hàn Chương sửng sốt, bật cười nói: "Không phải Ngư Tức vẫn luôn tìm biện pháp cứu ngươi sao? Hắn ta còn tình nguyện lấy máu của hoàng tử để đổi lấy Phật Sinh Căn cứu ngươi.."
"Không giống nhau." Yến Hành Dục cắt ngang lời hắn, giọng nói nhẹ nhàng lặp lại lần nữa: "Điện hạ không giống với bọn họ."
Kinh Hàn Chương: "Không giống chỗ nào?"
Lúc này y mới ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn, nước mắt cũng đã ngừng chảy, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Họ hy vọng ta còn sống là vì ta có thứ bọn họ cần, khác hoàn toàn với Điện hạ."
Kinh Hàn Chương bật cười: "Bọn họ là đang nói ai? Lại vì thứ gì mới được? Ngươi không sợ ta cũng có mưu đồ gì sao?"
Yến Hành Dục vừa nghe lời này thì đôi mắt lập tức lóe sáng, y túm lấy vạt áo của Kinh Hàn Chương nói: "Cho dù Điện hạ muốn làm chuyện gì với ta, Hành Dục đều bằng lòng."
Kinh Hàn Chương không biết vì sao đề tài lại chuyển sang chuyện khác, đôi mắt sâu thẳm nhìn y một hồi mới nói: "Làm chuyện gì cũng có thể?"
Kinh Hàn Chương vô tình nói: "Bây giờ ta muốn ngươi đi ngủ."
Yến Hành Dục hơi chút lúng ta lúng túng hỏi: "Điện hạ.. không dỗ, dỗ ta sao?"
Y cố ý nắm vạt áo còn vương vài giọt nước mắt chưa khô của Kinh Hàn Chương, rất rõ ràng ám chỉ.. kỳ thật y vừa mới khóc xong.
"Dỗ cái gì?" Kinh Hàn Chương nói: "Ngươi là tiểu hài tử hay là tiểu cô nương, khóc xong còn muốn người khác dỗ?"
Yến Hành Dục ngước tầm mắt đối diện với Kinh Hàn Chương cả buổi mới buông vạt áo ra, rầu rĩ xoay người rúc vào trong chăn ngủ, nhìn tấm lưng kia trông vô cùng đáng thương.
Y đang gặm một góc chăn yên lặng nghiến răng, đột nhiên cảm giác được hắn vươn tay chọc lên người mình.
Yến Hành Dục không nhúc nhích, chỉ sầu não nói: "Ta không khóc, chỉ đang nghiến răng."
Kinh Hàn Chương bị y chọc cho cười, dùng ngữ khí ra lệnh nói: "Xoay người lại."
Yến Hành Dục không chút tình nguyện xoay người lại, tiếp tục cắn chăn, khóe mắt rũ xuống không nhìn hắn.
Ở trước mặt Kinh Hàn Chương, y vẫn luôn là dáng vẻ thuận theo, đây là lần đầu hắn thấy Yến Hành Dục như vậy.
Kinh Hàn Chương có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ nai con này quả thật có chút cá tính.
"Lại đây." Kinh Hàn Chương vươn tay về phía y, ho khan một tiếng. Vành tai hắn đỏ bừng, giọng nói rất nhỏ: "Ngươi, không phải ngươi lạnh sao?"
Yến Hành Dục hàm hồ trả lời: "Có bình nước nóng."
Trước khi đi ngủ Kinh Hàn Chương vẫn giống như thường lệ phân phó A Mãn đặt bình nước nóng trong chăn, chỉ cần vừa duỗi chân ra là có thể chạm đến, Yến Hành Dục cũng bị nóng đến đỏ ửng.
Kinh Hàn Chương tự làm tự chịu, đành phải tỏ ra không kiên nhẫn nói: "Ngươi rốt cuộc có lại đây hay không? Không lại thì ta liền.."
Hắn còn chưa nói xong thì Yến Hành Dục đã giống như một khối băng mà lao đến, đụng vào ngực Kinh Hàn Chương. Hắn không kịp phòng bị xém chút nữa kêu đau, cố nhịn xuống.
Người Yến Hành Dục quả thật rất lạnh, mặc kệ xung quanh chăn đều là bình nước nóng thì tay chân y vẫn có chút lạnh lẽo. Kinh Hàn Chương có hơi lúng túng mà ôm y vào lồng ngực, ở trong lòng tự nhủ: "Bổn Điện hạ không phải là đoạn tụ, không phải là đoạn tụ.. Y thật mềm."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương không thể tin nổi mà mở to hai mắt, đột nhiên cảm thấy mình không phải đoạn tụ mà là cầm thú.
Khoảng thời gian hắn ở trong thân thể của Yến Hành Dục, căn bản sẽ không cảm nhận được cơ thể này mềm hay gầy thế nào. Hắn chỉ để ý được một điều duy nhất là nỏ của y có chơi được không, thuốc có đắng hay không.
Đây là lần đầu tiên khoảng cách giữa hai người gần đến vậy, gần như Kinh Hàn Chương có thể cảm nhận được hơi thở lành lạnh phả trên vai, đầu rũ xuống một bên thuận theo hô hấp đong đưa qua lại.
Ngón tay hắn phát run, dáng vẻ như gặp phải quỷ, lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan người đang say giấc.
"Này.." Suy nghĩ của Kinh Hàn Chương hỗn loạn: "Như vậy còn không tính là đoạn tụ sao?"
Lần đầu tiên trong cuộc đời ngắm nhìn dung của một nam nhân nhắm mắt ngủ say, hắn lại có thể kìm lòng không được mà rung động, không thể nén cảm xúc phát ra từ lồng ngực.
Ban đêm yên tĩnh, Kinh Hàn Chương trầm mặc suy nghĩ mất một lúc mới kinh ngạc nhận ra.
Loại cảm xúc này, hình như là động tâm.
Mặt hắn không chút biểu cảm mà kéo chăn, vùi cả khuôn mặt mình vào trong, định khiến mình ngộp chết.
Tên háo sắc.
Không biết có phải là do đầu óc tràn đầy hình ảnh Yến Hành Dục hay không, vậy mà tối đó, hắn lại nằm mơ thấy y.
Vào lễ hội ngắm hoa đăng, Kinh Hàn Chương nắm tay tiểu Yến Hành Dục, giao y cho một nữ nhân có dung mạo diễm lệ.
Năm đó hắn không nhận ra nữ nhân kia là ai, nhưng bây giờ đã biết là Yến phu nhân.
Đây hẳn là ký ức năm đó, sau khi đưa tiểu Yến Hành Dục giao trả cho mẫu thân, cảnh tượng giống y hệt giấc mộng này.
Kinh Hàn Chương cảm thấy chơi rất vui, vô cùng hứng thú mà nhìn Yến Hành Dục nhảy nhót đi theo mẫu thân, dần dần khuất xa giữa dòng người đông đúc.
Chỉ là trong giây tiếp theo, đoàn người xung quanh phảng phất như biến thành vô số ác quỷ, giương nanh múa vuốt cắn nuốt bóng dáng nhỏ nhoi của Yến Hành Dục.
Đôi mắt Kinh Hàn Chương đột nhiên trừng lớn, chỉ là trong chớp mắt hài tử tươi sáng bỗng chốc biến thành một đống tro tàn. Hai tròng mắt mất đi thần thái vốn có, y khuỵu người xuống giường, kịch liệt phun ra một ngụm máu, giãy giụa muốn xuống giường.
Kinh Hàn Chương cứng người, giống như bị một cái gông xiềng xích chặt, hắn ngồi xổm một chỗ không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn hài tử gầy yếu kia lăn từ trên giường xuống.
Chân tiểu Yến Hành Dục dường như đã bị thương, tấm lụa trắng tràn ra vết máu màu đỏ, phảng phất nở rộ thành một đóa hoa rơi trên mặt đất. Y té ngã trên mặt đất căn bản không dám động đậy, chỉ có thể vươn cánh tay nhặt đồ vật cách đó không xa.
Kinh Hàn Chương lẩm bẩm nói: "Yến Hành.. Dục."
Tiểu Hành Dục dường như nghe được giọng hắn, mờ mịt ngẩng đầu nhìn lên, một hồi lâu sau trong ánh mắt phảng phất tro tàn kia lại có ánh sáng bừng cháy, giọng nói y nghẹn ngào: "Ca ca."
Kinh Hàn Chương muốn đến đỡ y đứng dậy nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Yến Hành Dục duỗi cánh tay dài hết cỡ, dường như rất hy vọng hắn cứu mình.
Kinh Hàn Chương dùng hết toàn lực muốn đến đỡ y, sợ sàn nhà lạnh băng sẽ khiến Yến Hành Dục bị bệnh.
Hai chân Yến Hành Dục bị thương rất nặng, y không cảm thấy đau, có điều bàn tay vẫn cố chấp vươn ra hướng về phía hắn.
Kinh Hàn Chương ngẩn ngơ nhìn y một lúc lâu, tầm mắt chậm rãi di chuyển xuống dưới.
Bên cạnh chân của Yến Hành Dục là mấy viên kim quả tử rơi lung tung khắp nơi.
Thì ra thứ Yến Hành Dục muốn nhặt.. là mấy viên kim quả tử hắn tùy ý đưa y, căn bản không thèm để ý.
Dường như bên tai Kinh Hàn Chương có tiếng sấm chớp xẹt ngang, chấn động đến mức lục phủ ngũ tạng đều phát đau.
Sau đó đột nhiên hắn lại có thể động đậy, lập tức lảo đảo chạy tới trước mặt Yến Hành Dục, vươn tay đỡ y dậy.
Bàn tay lạnh lẽo được Kinh Hàn Chương nắm lấy, cảm giác băng giá khiến hắn rùng mình một cái.
Kinh Hàn Chương mê mang cúi đầu, đối diện với đôi mắt giống như tro tàn của y.
"Ca ca." Khuôn mặt Yến Hành Dục không biểu cảm gọi hắn: "Huynh đừng để ta đi, bà ấy muốn giết ta."
Không biết vì sao thân thể Kinh Hàn Chương đột nhiên đổ một thân mồ hôi lạnh.
Rất nhanh, Yến Hành Dục trong mộng bỗng chốc thay đổi sắc mặt, y nháy mắt nhìn hắn, khuôn mặt tràn đầy dáng vẻ phúc hậu và vô hại.
Yến Hành Dục dùng giọng điệu con nít nói: "Điện hạ, người cuối cùng cũng chịu tới cứu ta rồi?"
Kinh Hàn Chương ngơ ngác mà nhìn y, căn bản không thể thốt lên câu nào.
"Thật tốt quá." Ánh mắt Tiểu Hành Dục cong cong: "Ta đợi ca ca đã lâu."
Y túm lấy góc áo của Kinh Hàn Chương, trong mắt đều tràn đầy sự vui mừng không chút che giấu.
Kinh Hàn Chương giống như gặp phải quỷ, liều mạng lui về phía sau.
Hắn vẫn luôn biết khi còn nhỏ Yến Hành Dục nhất định đã gặp rất nhiều chuyện, nếu không thì một tiểu hài tử hoạt bát đáng yêu sẽ biến thành một người nội tâm trầm tĩnh như vậy, còn bị què hai chân.
Trước đây hắn lười đào sâu, dù sao cũng không liên quan đến mình.
Nhưng hiện tại, Kinh Hàn Chương lại không dám đào sâu, hắn sợ bản thân không đành lòng nghe những gì đã xảy ra năm đó với Yến Hành Dục.
Cơn ác mộng bất thình lình này là cuộc tương ngộ giữa Kinh Hàn Chương và y lúc năm tuổi, sau đó chưa tới hai tháng Yến Hành Dục đã bị đưa đến Hàn Nhược tự.
Kể từ hai tháng đó đến bây giờ, rốt cuộc y đã trải qua những gì..
Nhìn Tiểu Hành Dục trong giấc mộng đang dùng ánh mắt ngây thơ cầu hắn cứu mình, Kinh Hàn Chương đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Hắn gấp không chờ nổi muốn thoát khỏi cảnh mộng này.
Cái lần duy nhất hắn cứu Yến Hành Dục đó là khi hắn đoạt lại y từ tay bọn buôn người.
Từ lúc đó về sau..
Kinh Hàn Chương đột nhiên ngẩn người.
Còn có một lần.
Trước đoạn thời gian y bị nhốt ở phủ Thừa tướng, đêm khuya hắn giống như một tiểu hài tử thích chơi đùa dẫn Yến Hành Dục ra ngoài.
Vốn dĩ là chuyện nhỏ mà Kinh Hàn Chương làm lúc nhàm chán giết thời gian, mặt mày Yến Hành Dục lại tràn đầy nước mắt, nói với hắn.
"Đa tạ người tới cứu ta."
Mười năm trước, Yến Hành Dục ở Tướng phủ gặp đủ loại khổ cực, Kinh Hàn Chương căn bản đều không đến cứu y..
Mà trong giấc mộng, tiểu hài tử một thân toàn là vết thương lại nở nụ cười cảm tạ, cảm tạ hắn đã đến cứu y.
Người Kinh Hàn Chương bất chợt run lên, bỗng nhiên choàng tỉnh.
Giấc mộng lớn kinh hồn khiến hắn ra một thân mồ hôi.
Tiếng gió bên ngoài vẫn gào thét như cũ, xuyên qua ánh nến trên bàn, hắn nhìn thấy Yến Hành Dục rúc vào người mình, túm vạt áo ngủ say sưa.
Hắn giống như mơ được một giấc mơ đẹp, lông mày vẫn luôn nhíu chặt kia giờ đã giãn ra, ngay cả khóe môi cũng cong lên thành một cung.
Kinh Hàn Chương nhìn y chăm chú hồi lâu, lồng ngực vốn chậm rãi đột nhiên đập mạnh.
Suốt đêm hắn không ngủ, đầu óc suy nghĩ đủ thứ chuyện, một hồi thì nghĩ đến Yến Hành Dục khi còn nhỏ, một lúc thì nghĩ đến y bây giờ.
Dù sao toàn bộ đầu óc đều là Yến Hành Dục.
Hôm nay không cần chép kinh, y hiếm khi được ngủ tròn giấc, lúc Yến Hành Dục hoàn toàn tỉnh thì tấm chăn bên người đã lạnh.
Yến Hành Dục mê man xoa đôi mắt ngồi dậy, hàm hồ gọi: "Điện hạ?"
Y muốn được ôm.
Kinh Hàn Chương đã sớm hình thành thói quen, mấy ngày nay mỗi khi Yến Hành Dục thức dậy đều có tật xấu phải ôm hắn một chút. Vậy nên vừa nghe được âm thanh hắn liền từ bên ngoài bước vào, rất tự nhiên ôm y.
Lúc này Yến Hành Dục mới nheo đôi mắt, đứng dậy rửa mặt.
Kinh Hàn Chương ngồi ở một bên nhìn Yến Hành Dục thay xiêm y, con ngươi có chút rã, tựa như đang lạc vào cõi thần tiên.
Chờ đến lúc y chuẩn bị xong, hắn đột nhiên nói: "Hành Dục."
Yến Hành Dục quay đầu lại: "Hả?"
"Nếu trong vòng ba năm không tìm được Phật Sinh Căn.." Kinh Hàn Chương nói.
Yến Hành Dục nghiêng đầu nhìn hắn, không hiểu vì sao mới sáng tinh mơ lại nói đến chuyện Phật Sinh Căn, đêm qua không phải mới nói là muốn đi tìm sao?
Kinh Hàn Chương ngẩng đầu, lần đầu tiên không tránh không né mà nhìn thẳng vào mắt của y, giọng điệu nghiêm túc nói: "Ngươi cứ lấy máu của ta chữa bệnh đi."
Tay đang đeo nỏ của Yến Hành Dục siết chặt lại, ánh mắt mê man nhìn hắn. Hoảng hốt cảm thấy bản thân mình hình như chưa tỉnh ngủ, nếu không sao lại nghe được những lời hoang đường như vậy?
Kinh Hàn Chương đứng dậy bước tới, nắm gon ấy tay của y, không màng Yến Hành Dục đang liều mạng trốn tránh. Đem tay của y ấn trước ngực mình, đôi mắt rũ xuống: "Điện hạ ta cứu ngươi."
Danh Sách Chương: