Yến Hành Dục đương nhiên là không thể nói ra chỗ nào không hợp quy củ, nên đành phải gắng gượng mà đồng ý.
Không lâu sau, A Mãn đã mang rượu mang tới, Triệu bá cũng đến cùng. Lão nghe nói hôm nay Thất điện hạ muốn ngủ lại phủ Thừa tướng, vô cùng sợ hãi, vội vàng phân phó hạ nhân đi dọn dẹp phòng khách.
Kinh Hàn Chương tự rót tự uống nửa chén rượu, nhìn Yến Hành Dục ngồi kia không yên lòng mà di chuyển Phật châu, hạt châu nhẹ nhàng phát ra tiếng "lách cách" làm Kinh Hàn Chương nghe xong ngứa cả răng, hắn nhíu mày gọi: "Yến Hành Dục."
Yến Hành Dục đang thất thần, thế nên không phản ứng lại.
Kinh Hàn Chương để chén rượu xuống, nói to hơn: "Yến Hành Lộc!"
Yến Hành Dục giật mình, mê man nhìn hắn: "Điện hạ?"
Kinh Hàn Chương hừ một tiếng mà nói: "Ta vẫn còn ở đây mà ngươi lại ngẩn người như vậy, đang tính toán cái gì sao?"
Yến Hành Dục liếc hắn một cái, lại nhanh chóng rũ mi, thản nhiên trả lời: "Hành Dục đang nghĩ, khi nào Điện hạ sẽ đưa cho ta một trăm lượng như đã hứa."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương sợ đến ngây người, hắn ngạc nhiên nói: "Chỉ là một trăm lượng bạc thôi mà ngươi cũng có thể nghĩ đến thất thần như vậy?"
Yến Hành Dục cảm thấy hỏi người khác đòi tiền cũng không có gì phải xấu hổ cả, y nhìn Kinh Hàn Chương, nghiêm túc gật đầu: "Điện hạ không phải đã hứa sẽ cho ta sao?"
Hứa rồi, thì ngân lượng chính là của y.
Kinh Hàn Chương tự nhận là đã trải qua không ít sóng to gió lớn, mấy năm nay cũng gặp được không ít người tính tình cổ quái, nhưng tới giờ vẫn chưa có ai quái đản hơn Yến Hành Dục.
Đây cũng quá.. thẳng thắn rồi.
Kinh Hàn Chương cổ quái mà nhìn y hơn nửa ngày, cuối cùng hắn tháo ngọc bội đeo ở thắt lưng xuống, tiện tay ném qua người y, tức giận nói: "Cầm lấy, ngọc bội này còn đáng giá hơn một trăm lượng bạc kia."
Yến Hành Dục giơ tay đỡ lấy, ngọc bội tua vòng nhẹ nhàng vòng qua ngón tay của y rồi dừng lại ở lòng bàn tay, y ngồi đó làm trò còn Kinh Hàn Chương lại tỉ mỉ nhìn y cả nửa ngày. Yến Hành Dục một lúc lâu sau mới dời tầm mắt nói: "Được, giờ ta sẽ kêu A Mãn đi đến hiệu cầm đồ đổi ngân lượng."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương đã xuống nước đem ngọc bội đưa ra, lại không ngờ người này đến che giấu cũng không thèm, ở ngay trước mặt hắn muốn đem ngọc bội đi cầm.
Tuy rằng nói ngọc bội đã ở trong tay của Yến Hành Dục thì tùy y xử trí nhưng đây đường đường là ngọc bội của một vị hoàng tử, y lẽ nào không nghĩ đến phải quý trọng một chút sao?
Ngọc bội hắn đưa lẽ nào không hấp dẫn bằng một trăm lượng bạc của kẻ hèn ngoài kia sao?
Kinh Hàn Chương càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp đứng dậy, bước từng bước dài đi đến trước mặt Yến Hành Dục, duỗi tay muốn đoạt đi ngọc bội trong tay y.
Yến Hành Dục vội vàng ngã ra phía sau, đem ngọc bội giấu ở sau lưng, đôi ngươi trừng to nhìn Kinh Hàn Chương. Trong mắt không giấu được kinh hoảng: "Điện hạ, Điện hạ, người làm gì vậy, ngọc bội này đã là của ta."
Ngay cả lúc Kinh Hàn Chương vạch trần y ở phủ Quốc sư cũng chưa từng thấy Yến Hành Dục hoảng loạn như vậy.
Kinh Hàn Chương trừng to mắt nhìn y mà nói: "Trả lại cho ta, ta sẽ trực tiếp đưa bạc cho ngươi."
Yến Hành Dục có chút do dự: "Không phải ngài nói miếng ngọc bội này còn đáng giá hơn một trăm lượng sao?"
Thất hoàng tử lần đầu tiên trong đời bị lừa như vậy, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Ngươi rốt cuộc có ý gì? Bổn Điện hạ lấy lại ngọc bội của mình, không lẽ cho ngươi bao nhiêu đó ngân lượng vẫn chưa đủ sao?"
Yến Hành Dục yêu tiền không cần mạng, có chút sợ hãi mà gật đầu.
Kinh Hàn Chương.. Kinh Hàn Chương đều bị y chọc đến tức cười: "Ngươi đường đường là con trai của Thừa tướng, chỉ vì nhiêu đó ngân lượng mà cũng phải lừa người mới có sao?
Yến Hành Dục lại lần nữa đem khuôn mặt vùi vào cổ áo, y ra sức cọ cọ, cả người viết đầy hai chữ" kháng cự ", cùng bộ dạng trốn tránh khi bị bắt bồi thường xiêm y vừa rồi giống nhau như đúc.
Kinh Hàn Chương ở kinh đô không một ai dám chọc, cho dù là đám con cháu ăn chơi trác táng khi đến trước mặt hắn cũng phải tỏ ra thái độ nịnh nọt lấy lòng, được tâng bốc quá cao quá lâu. Đây là lần đầu tiên Kinh Hàn Chương nhìn thấy được người dám quang minh chính đại lừa bạc của hắn.
Chỉ là phản ứng đầu tiên của hắn thế mà không phải là giận đến phun hỏa, ngược lại là loại không biết nên khóc hay cười.
Kinh Hàn Chương nghĩ thầm, y sao có thể to gan đến vậy? Chẳng lẽ hung danh của mình đã không còn đủ uy lực?
*Hung danh: Là có danh tiếng hung dữ, tàn bạo.
Kinh Hàn Chương nhìn chằm chằm vào tiểu mỹ nhân không ngừng cọ cọ vào cổ áo, đột nhiên nổi lên tính tình.
Hắn trực tiếp giơ tay đem đai lưng trên y phục cởi bỏ, Yến Hành Dục đang cọ cọ lại đột nhiên dừng lại. Cổ áo bị mở rộng ra, y lập tức duỗi tay ý đồ muốn che mặt, lại bị Kinh Hàn Chương dùng thủ đoạn chế trụ lại.
" Trốn cái gì mà trốn? "Kinh Hàn Chương nói:" Ngươi đem mặt giấu vào trong y phục thì ta liền không thể nhìn thấy ngươi sao? "
Yến Hành Dục không chịu đối diện với hắn, nhỏ giọng nói một câu.
Kinh Hàn Chương không nghe rõ, kéo một lọn tóc rũ trên vai y, không kiên nhẫn mà nói:" Nói cái gì? Lớn tiếng một chút. "
Yến Hành Dục nói:" Một trăm năm mươi lượng, ta liền trả cho Điện hạ. "
Kinh Hàn Chương:"... "
Kinh Hàn Chương cảm thấy vui vẻ, nhéo gương mặt y sang hướng bên cạnh kéo kéo, nghiến răng nghiến lợi nói:" Yến Hành Dục, ngươi thật có năng lực. Không đến nửa canh giờ, đổi tay một cái liền kiếm lời hơn năm mươi lượng, ngươi đúng thật là rất biết cách lên giá. "
Yến Hành Dục ngoan ngoãn mà ngửa đầu, tùy ý để hắn nhéo mặt mình, trong mắt đều là:" Mặt có thể nhéo, nhưng tiền thì vẫn là phải cho. "
Kinh Hàn Chương nhìn dáng vẻ yêu tiền như mạng của y, không biết sao tức giận ngược lại thành bật cười.
" Một trăm năm mươi lượng đúng không? "Kinh Hàn Chương nắm vạt áo của chính mình lên, cho Yến Hành Dục nhìn xem chỗ xiêm y bị rách:" Nguyên liệu của bộ xiêm y này là được dâng tặng, nếu đổi thành ngân lượng thì chắc cũng đến mấy trăm lượng chứ nhỉ? "
Yến Hành Dục mở to đôi mắt, mặt viết chữ:" Sao, có, thể? "
Kinh Hàn Chương nhìn thấy vẻ mặt Yến Hành Dục không còn điềm tĩnh như trước, trong lòng mừng rỡ, hắn cuối cùng cũng biết được điểm yếu của tiểu mỹ nhân này là gì.
" Như vậy đi, ta cũng không muốn nói nhiều. "Kinh Hàn Chương nói:" Coi như bộ xiêm y này giá hai trăm lượng, bù qua lúc nãy ngươi nói một trăm năm mươi lượng, vậy ngươi còn phải trả lại cho ta năm mươi lượng. "
Yến Hành Dục:"... "
Kinh Hàn Chương duỗi tay ra, cười như không cười mà nhìn y:" Công tử, đưa đây nào. "
Yến Hành Dục ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên nâng tay hướng lên miệng che lại.
Kinh Hàn Chương nhanh tay lẹ mắt, một phen chế trụ cổ tay cùng động tác của y, hừ cười nói:" Đừng hòng giả bệnh, ta tiếp thu không nổi bộ dạng này của ngươi. "
Yến Hành Dục:"... "
Yến Hành Dục nói không lại hắn, đành phải nén đau thương, đem ngọc bội ở phía sau nhắm mắt lại đưa cho Kinh Hàn Chương, lúng ta lúng túng nói:" Đây thưa Điện hạ. "
Kinh Hàn Chương cố ý thử y:" Không cần một trăm năm mươi lượng nữa sao? "
Yến Hành Dục miễn cưỡng gật đầu:" Ừm. "
Thái độ của y khác thường, trực tiếp nhét ngọc bội vào tay Kinh Hàn Chương, hắn vậy mà lại không nhận. Yến Hành Dục còn bẻ năm ngón tay ra, dùng sức hướng bên trong mà nhồi nhét, ý đồ làm Kinh Hàn Chương quên mất việc bồi thường xiêm y.
Kinh Hàn Chương lại không chịu bỏ qua cơ hội này, sau khi lấy được ngọc bội, lại nắm chỗ y phục bị xé rách lên:" Bộ xiêm y này của ta.. "
Yến Hành Dục không muốn bồi thường nhưng lại không thể tiếp tục đâm đầu trốn tránh, đành phải nhẹ nhàng hít một hơi, thử mở miệng thăm dò nói:" Hành Dục biết chút việc may vá, nếu như Điện hạ không chê. Xiêm y kia của ngài, ta có thể vá lại hoàn hảo như lúc ban đầu. "
Kinh Hàn Chương nhướng máy:" Đôi tay này của ngươi, có thể cầm kim sao? "
Yến Hành Dục gật đầu, ở Hàn Nhược tự sống lâu rồi, cái gì y cũng biết một chút.
Thấy y thà lấy kim may y phục cũng không muốn đưa ra năm mươi lượng, Kinh Hàn Chương cuối cùng cũng nở nụ cười, không tiếp tục làm khó nữa:" Được, vậy đêm nay ta cho người đem xiêm y đưa qua đây. "
Yến Hành Dục thấy hắn buông tha cho mình, cũng không thẹn vì bản thân như trở thành tú nương, còn cam tâm tình nguyện gật đầu:" Đúng vậy. "
Tuyết rơi mãi cho đến khi trời chuyển tối cũng không ngừng.
Triệu bá sốt ruột hốt hoảng mà đi tìm Yến Kích, ai ngờ ông ta lại căn bản không thèm để ý việc Kinh Hàn Chương ngủ lại Tướng phủ. Chỉ phân phó hầu hạ thật tốt rồi liền trở về thư phòng, bỏ mặt một mình Triệu bá lo lắng suông.
Kinh Hàn Chương cũng không xem chính mình là người ngoài, đến giờ cơm chiều trực tiếp đi theo Yến Hành Dục dùng cơm.
Triệu bá lo sợ làm chậm trễ Thất điện hạ, đưa tới một bàn đồ ăn, thịt cá hỗn loạn cùng mấy đĩa thức ăn chay vô cùng thanh đạm.
Kinh Hàn Chương đao to búa lớn mà ngồi ở ghế chủ vị, không hề khách khí cầm đũa lên ăn.
Yến Hành Dục ngồi ở đối diện hắn, chậm rì rì gắp một đũa thức ăn chay, thong thả ung dung mà ăn.
Kinh Hàn Chương từ trước đến nay chưa từng để ý đến lễ nghi dùng bữa nhưng nhìn cách Yến Hành Dục ăn, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân..
Ăn có chút nhanh thì phải.
Nhìn Yến Hành Dục tư thái ưu nhã ăn chậm nhai kĩ, Kinh Hàn Chương một lời khó nói hết, cố ý khiêu khích nói:" Ngươi là đang thưởng trà hay là đang gặm cỏ vậy? Ăn chậm như vậy chắc phải đến tối mới có thể no nhỉ. "
Lượng cơm mà Yến hành Dục ăn rất ít, mới mấy ngụm liền cảm thấy no bụng, hơn nữa hôm nay một bàn đều là hương vị của thức ăn mặn làm y có chút không quen, ăn càng ít thêm.
Yến Hành Dục lắc đầu, không biết đang phủ nhận cái gì.
Kinh Hàn Chương thấy y còn ngồi ở đó ăn rau, trực tiếp gắp một miếng thịt bỏ vào chén y.
Yến Hành Dục ngẩn ra, mờ mịt nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương ghét bỏ mà nhìn thân thể nhỏ bé trước mặt:" Ngươi chính là ăn quá ít nên mới gầy như vậy. "
Còn liên lụy hắn lúc xuyên vào thân thể này bị một hài tử ấn ở trên giường uống thuốc!
Yến Hành Dục" ồ "một tiếng, cầm chiếc đũa buồn buồn lay mấy hạt cơm trong chén.
Kinh Hàn Chương trong lúc vô ý nhìn thoáng qua, phát hiện y thế mà lại đem khối thịt mình gắp cho giấu duới cơm, như là vật tàng hình mà đem cơm đắp lên thịt.
Y tự cho rằng mình đã giấu nó đến không còn dấu vết gì nữa nhưng trên thực tế tất cả đều rơi vào trong mắt của Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương:"... "
Kinh Hàn Chương buồn bã nói:" Có phải ngươi nghĩ rằng bất luận gặp chuyện gì, chỉ cần giấu đi sẽ không bị người khác phát hiện, đúng không? "
Tay cầm đũa của Yến Hành Dục run lên, lúc này mới ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:" Hành Dục.. Sống ở Hạn Nhược tự đã lâu, không thể ăn thịt, mong Điện hạ thứ tội. "
Kinh Hàn Chương nhăn mày lại, lúc này mới nhớ tới một chuyện.
Người ăn đồ chay từ lâu, dạ dày quả thật cực kì nhạy cảm với những món ăn mặn mà người khác cho là mỹ vị, đối với họ chẳng khác nào độc dược.
Kinh Hàn Chương không có ý định làm cho thân thể ốm yếu của Yến Hành Dục trở nên tồi tệ hơn nên cũng không nhắc lại nữa.
Yến Hành Dục giấu thịt xong, cũng đã ăn no nửa bụng nhưng bởi vì Kinh Hàn Chương còn chưa ăn xong, nên đành phải tiếp tục cầm đũa gắp từng hạt cơm chơi giấu thịt.
Cho đến khi Kinh Hàn Chương ăn xong rồi, y mới đem đũa buông xuống.
Trời đã tối hẳn, tuyết vẫn không ngừng rơi.
Kinh Hàn Chương có chút mệt nên cũng không ở lại quá lâu, được người hầu đưa đến phòng khách đã chuẩn bị xong.
Đêm khuya tĩnh lặng, Yến Hành Dục một mình lẻ loi ở trước chậu than, vươn đôi tay kiều diễm tựa ngọc hơ qua than nóng, nhẹ nhàng sưởi ấm đôi tay lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ, một bóng người lướt qua trong chốc lát.
Yến Hành Dục mặt không đổi sắc, từ tay vịn xe lăn lấy ra một viên kim quả tử.
Yến Hành Dục cầm kim quả tử đối với ánh lửa chiếu chiếu, y khẽ đưa mắt nhìn ánh sáng màu vàng kia, dường như như vô cùng thích thú.
" Thánh thượng. "
Yến Hành Dục nỉ non một câu:" Mẫu thân. "
" Kinh Hàn Chương. "
Yến Hành Dục nhìn chằm chằm kim quả tử lóe sáng trong lòng bàn tay, ánh mắt vừa ôn nhu vừa vui sướng. Y nhẹ nhàng di chuyển lòng bàn tay, nhìn kim quả tử ở trong lòng bàn tay chuyển động qua lại.
Cuối cùng, y bương lỏng bàn tay ra, nhẹ giọng nói:" Lần này lại là ai muốn giết ta? "
Không biết qua bao lâu, A Mãn mới hưng phấn mà xách một người đã chết ngất chạy vào, vui sướng khôn cùng nói:" Công tử, ta bắt được một mẻ sâu mới, chưa từng thấy bao giờ. "
Yến Hành Dục hơi hơi rũ mi, bóng của hàng lông mi giống như muốn đem nốt lệ chí xinh đẹp che lấp mất, đáy mắt đột nhiên gợn nước, phảng phất như muốn rơi lệ.
" Hóa ra, là mẫu thân. "
Kim quả tử thẳng tắp lăn xuống từ lòng bàn tay y, nện trên mặt đất.
Cùm cụp một tiếng, là tiếng ngọc châu rơi trên mặt đất làm Kinh Hàn Chương rùng mình một cái.
Hắn hoảng hốt gian nan, cảm giác được chính mình giống như đang ở tư thế ngồi nhưng hắn nhớ rõ ràng sau khi trở lại Thiên viện Tướng phủ. Hắn đợi cả nửa ngày cũng không chờ được tuyết ngừng rơi, rất mau liền ngủ quên mất.
Kinh Hàn Chương sửng sốt, chợt tỉnh giấc.
Tuyết đã ngừng rơi.
Hắn đột nhiên mở mắt, tầm mặt rũ xuống thì liền đối diện với đôi mắt của một nam nhân đang trừng lớn mà gắt gao nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương suýt nữa sợ hãi la thành tiếng nhưng đầu quả tim đau đớn lại làm hắn trực tiếp nhịn xuống.
Hắn nhìn một bên tay, nhu nhược không xương, làn da so với những khối ngọc điêu khắc mà hắn sở hữu tốt hơn vô số lần, đó là đôi tay thuộc về duy nhất Yến Hành Dục.
Lần thứ hai tráo đổi hồn phách, Kinh Hàn Chương không còn kinh hoảng như lần đầu tiên, hắn yên lặng không tiếng động hít một hơi. Ngón tay trong vô thức mà mân mê, cảm giác ngón cái và ngón trỏ có loại xúc cảm kì quái.
Kinh Hàn Chương vừa rũ mắt nhìn, liền thấy tay phải của mình đang cầm một cây kim thêu hoa.
Kinh Hàn Chương:"... "
Hắn đờ đẫn ngẩng đầu lên nhìn lại, nam nhân quỳ gối dưới chân hắn hơi thở thoi thóp, hai con ngươi trừng lớn. Huyệt vị ở cổ đã bị cắm vô số cây kim thêu hoa, hình như đều là hướng tử huyệt mà cắm.
Kinh Hàn Chương:"... "
Kinh Hàn Chương không biết có phải là bị hoảng sợ đến ngốc hay không mà phản ứng đầu tiên của hắn là..
" May là chưa cho người đưa xiêm y qua đây cho Yến Hành Dục khâu."
Nếu không, hắn cũng không thể nào biết được tiểu mỹ nhân khoác da rắn kia, rốt cuộc có dùng cây kim đã cắm vào người của kẻ khác để khâu lại xiêm y cho hắn hay không.
Danh Sách Chương: