Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 79: HOÁN CỐT – HOÀI NGHI 

Không thể không nói hiệu suất làm việc của Lucius Malfoy phi thường cao, sau một tuần, y đã tìm thấy những thành viên khác của gia tộc Riddle – chính là tất cả họ hàng xa gần khác.

Harry và Tom Riddle cẩn thận nghiên cứu tư liệu y đưa cho bọn họ trong tay, lại thảo luận một lần nữa. Cuối cùng hai người quyết định chọn một vị đường thúc (Tom Riddle kháng nghị: y mới không phải đường thúc của ta. Ta không có thân thích là Muggle! Harry nói: nhưng thực tế y chính là đường thúc của ngươi ): tuổi của y cùng Lão Tom Riddle không chênh lệch bao nhiêu, hơn nữa có cùng tổ phụ với Tom Riddle, dựa theo huyết thống mà nói, y là một người gần với Tom Riddle nhất. Vì vậy là người thích hợp nhất để lừa Voldermort.

Vậy nên, vào một đêm tháng Tư, Harry và Tom Riddle đi đến khu mộ của gia tộc Riddle. Hiện tại, hai người đang đứng trước một ngôi mộ chìm trong bóng đêm, xung quanh là một mảnh tĩnh mịch và âm u. Có thể thấy được một gốc cây Tử Sam lớn cùng bức tường lớn của một tiểu giáo đường cách đó không xa, có thể thấy mờ mờ, xa xa, một ngọn núi nhỏ sừng sững bên trái bọn họ.

Harry đứng trước bia mộ bằng đá cẩm thạch, ngón tay lướt qua tên người được khắc trên đó: Tom Riddle. Sau đó ánh mắt hắn dừng lại tên mấy cành Tử Sam mọc trước ngôi mộ

Mười ba inch rưỡi, gỗ Tử Sam (cây thủy tùng), lông phượng hoàng – đây là ma trượng của Voldermort. Đặc tính của Tử Sam là độc, vì vậy thường xuyên có liên hệ đến ma pháp và tử vong. Hơn nữa khi cây chết đi, sẽ có một cây mới mọc lên từ giữa cây cũ, vậy nên nó được gọi là – ‘Bất tử chi thụ’, đồng thời cũng tượng trưng cho sự tái sinh. Các mục sư Cơ Đốc giáo (đạo Tin Lành) đem Tử Sam thành vật tượng trưng cho sự bất diệt và sự sống đời đời. Hiện tại, trước ngôi mộ này lại có Tử sam, đây không phải biểu hiện cho việc Voldermort sẽ sống lại ở đây sao?

Mười một inch, gỗ sồi (cây nhựa ruồi), lông phượng hoàng – đây là ma trượng của hắn. Đặc tính của gỗ sồi là chính xác, nên thường được sử dụng làm vũ khí, bởi vậy cũng thường xuyên được xem như vật bảo vệ, chiến đấu và là biểu tượng đối đầu với cái ác. Bên cạnh đó, sồi là loài cây xanh tươi quanh năm, nên cũng thường tượng trưng cho trường tồn và kiên nhẫn. Nhưng trong truyền thống của Thiên Chúa giáo, cây sồi tượng trưng cho tử vong và tái sinh.

Nên, trời sinh mình và Voldermort chính là đối đầu một mất một còn? Harry suy nghĩ, lắc đầu, sau đó giơ ma tượng lên, oanh một tiếng mở bia mộ.

“Oa nga” Harry phất phất tay, lui về sau mấy bước, “Quá nhiều bụi…”

Tom Riddle đứng xa xa, nhìn hắn cười. Harry ngồi chồm hổm, cẩn thận quan sát: quan tài bên trong đã mục nát, những phần xương trắng toát đã hóa thành tro, chỉ còn lại vài cọng tóc khẽ run run trong gió.

“Ai, ngươi không đến nhìn di hài lão ba ngươi?” Harry vẫy vẫy tay với Tom Riddle, “Dù đã trễ nhưng ngươi cũng nên nhìn chứ.”

“Y không phải lão ba ta!” Tom Riddle kháng nghị, “Ngươi nói nữa ta sẽ Avada ngươi!”

“Y không phải lão ba ngươi, vậy lão ba ngươi là ai?” Harry chọc, “Lão mẹ ngươi chắc không có khả năng tự một mình sinh ra ngươi đi?”

“Harry James Potter!” Tom Riddle tức giận nói, “Avada Kedavra!”

“Hắc!” Harry chật vật vọt qua một bên, tránh đi ánh sáng xanh trí mạng, “Ta chỉ đùa một chút thôi! Ngươi còn làm thật như vậy…”

“Ta đã nói ngươi đừng lấy ta ra đùa giỡn!” Tom Riddle thu hồi ma trượng, lạnh lùng nói.

Harry nhún nhún vai, vươn tay, “Hảo, đưa hủ tro đó cho ta đi.”

Tom Riddle đem hủ tro đưa cho hắn. Harry cẩn thận đem hủ cốt trong quan tài bỏ vào trong hủ cốt mang tới, sau đó đem toàn bộ phần tro cốt trong hủ bỏ vào trong quan tài. Cuối cùng đóng nắp quan tài lại, khôi phục phần mộ lại thành bộ dáng như cũ.

“Thật là, đứa con của mình không thèm làm, cố tình muốn ta là người ngoài phải làm ” Harry nhỏ giọng nói thầm.

“Ngươi lại đang nói gì đó?” Trực giác của Tom Riddle khẳng định những lời kia không có gì hay.

“Không có gì.” Harry cười gượng, hắn cũng không muốn bị Avada thêm một lần nữa, “Hảo, tất cả đã làm xong, chúng ta trở về đi.”

Tom Riddle mặt mày trắng bệch, hai người ảo ảnh di chuyển ly khai khu mộ.

***** Ta là cảnh tượng sang Dumbledore phân cách tuyến *****

Dumbledore vẫn rất buồn bực, bởi vì y đã cẩn thận quan sát từng nữ sinh của trường Beauxbatons, không ai trong đó là tóc đen mắt xanh. Y cũng đã bóng gió hỏi thử Maxime phu nhân, nàng cũng nói, những học trò mình mang đến không có ai tóc đen mắt xanh cả. Vậy thì là ai? Cô gái đã bắt được tâm của Severus… nhất định phải nghĩ ra cách tìm ra nàng a!

Có thể là trực giác của một pháp sư thân kinh bách chiến, khi nói đến tóc đen mắt xanh, phản xạ đầu tiên của Dumbledore là nghĩ đến Harry. Đương nhiên, y cũng không nghĩ cô gái kia là Harry, vì suốt buổi tối ngày hôm đó từ đầu đến cuối y đều thấy Harry đứng cạnh Ron nói chuyện phiếm – tuy chỉ một lúc đã ly khai – đứa nhỏ này xem ra không thích những khung cảnh quá náo nhiệt.

Hơn nữa, ai cũng biết từ trước đến nay Harry và Snape đều nhìn nhau không vừa mắt, bộ dáng chỉ hận không thể dùng ác chú giết chết đối phương, Dumbledore dù đa nghi như thế nào cũng không đem bọn họ đặt cạnh nhau. Nhưng, cả tối hôm đó lại không thấy Hermione đâu, nghĩ vậy nhưng Dumbledore vẫn cảm thấy trong chuyện này nhất định có vấn đề. Vì vậy, y quyết định tìm Hermione hảo hảo nói chuyện một phen.

Hermione lo sợ bất an ngồi lên ghế trong phòng hiệu trưởng, nhìn Dumbledore ngồi đối diện đang híp mắt cười. Nàng ít khi đến phòng hiệu trưởng, tuy nàng rất tôn kính Dumbledore (vì y bảo hộ Muggle và phù thủy, pháp sư lai), nhưng không hiểu vì sao, nàng nhìn Dumbledore vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng.

“Granger tiểu thư, ngươi và Weasley tiên sinh cảm tình gần đây không tệ, phải không?” Dumbledore có ý bảo nàng uống trà.

Hermione không uống (trực giác nói với nàng trong trà có gì đó), buồn bực trong lòng: nội quy của trường hình như không có điều nào không cho phép học trò nói chuyện luyến ái đi. Nhưng nàng vẫn gật đầu: “Ân, chúng ta…”.

“A, thấy cảm tình của các ngươi tốt như vậy ta rất cao hứng a.” Dumbledore cắn một ngụm bánh ngọt, “Ta thấy các ngươi trong buổi tối Giáng Sinh hôm đó…”

Hermione giật thót trong bụng, nhắc đến vũ hội đêm Giáng Sinh là nàng lập tức nhớ đến Harry, hay Dumbledore gọi mình đến là chuyện của Harry? Nàng trấn định, nói: “Ân, đúng vậy, có gì không ạ?”

“A, không có gì, ta nghĩ Arthur và Molly nhất định rất cao hứng khi thấy các ngươi cùng một chỗ.” Dumbledore nói, “Đúng rồi, tối hôm đó xuất hiện một tiểu thư mỹ lệ, ngươi có biết… nàng là ai không?”

Hermione biết y sẽ hỏi vấn đề này, nàng giả vờ cố tình hồ đồ: “Ngài muốn hỏi vị tiểu thư nào? Tối hôm đó có rất nhiều tiểu thư mỹ lệ a.”

“Chính là người tóc đen mắt xanh, một tiểu thư có hình xăm rất đẹp.” Dumbledore cười cười nói, “Ngươi có biết nàng là ai không?”

“Hình như nàng… không phải trường chúng ta.” Hermione nói, “Ta sao có thể nhận thức nàng a! Nhưng, nàng ta… có vấn đề gì sao?”

“A, ta thấy nàng và Severus rất thân thiết, muốn tác hợp cho bọn họ.” Dumbledore nháy mắt với nàng, “Ngươi nên biết, Severus đã độc thân rất lâu… ta nghe giáo sư Stan nói, học kỳ trước ngươi từng được y chỉ đạo, xem ra quan hệ giữa các ngươi cũng không tệ, nên muốn hỏi ngươi một chút, hỏi ngươi có biết hay không thân phận của vị tiểu thư kia.” Dumbledore nửa thật nửa giả trả lời, nghe ra thập phần đáng tin.

“Ân, quan hệ của ta và giáo sư Snape kỳ thật cũng không tệ.” Hermione nói, “Bất quá, cho đến giờ ta vốn không gặp vị tiểu thư kia.”

“Như vậy…” Dumbledore trầm ngâm một lúc, “Từ lúc bắt đầu vũ hội ngươi đã đi đâu vậy a?”

Hermione cả kinh, đang muốn tạo một lời nói dối, bỗng nhiên cảm thấy có một cái gì đó đang dò xét trí nhớ của mình! Từng sự việc xảy ra trong tối hôm đang lần lượt hiện lên… Không được! Nàng bật dậy! Cảm giác kỳ quái đó nhất thời biến mất. Hermione liếc mắt nhìn Dumbledore một cái: “Hiệu trưởng, ta còn phải đến thư viện, giáo sư Stan muốn chúng ta viết một bài luận có liên quan đến cổ ngữ Rune. Ta nhất định phải đến thư viện tìm một ít tài liệu, nếu đến muộn, chỉ e sách sẽ bị người khác mượn mất.”

Dumbledore nghĩ nghĩ, nói: “Vậy được rồi, ân… Ngươi về trước đi.”

Hermione gật gật đầu, bối rối ly khai. Dumbledore buồn bực uống một ngụm trà, chuyện gì cũng không hỏi được a – Chiết Tâm Trí thuật vừa rồi bị gián đoạn. Cô gái kia đến tột cùng là ai a? Từ trong trí nhớ lộn xộn ngắn ngủi của Hermione mà đoán, có lẽ nàng cũng không biết gì, vậy phải làm gì bây giờ? Đối với chuyện Chiết Tâm Trí thuật bị gián đoạn, Dumbledore cũng không có chút ngạc nhiên: y không nghĩ Hermione cư nhiên có thể cảm thấy được chút gì khác thường. Đương nhiên, nàng chỉ là một phù thủy nhỏ, cho dù có thể cảm thấy hơi khác thường, hẳn cũng không nghĩ đó là Chiết Tâm Trí thuật. Dumbledore cũng không lo sẽ bị Hermione phát hiện.

Đáng tiếc, Dumbledore đã quá xem thường Hermione, nguyên bản y cho rằng nàng chỉ thông minh hơn một chút so với những phù thủy pháp sư cùng lứa tuổi. Nhưng y đã sai, có thể nói Hermione là một trong những người thông minh nhất cả trường, bình thường nàng đã xem rất nhiều sách, cho nên từ cảm giác trí nhớ bị dò xét vừa rồi vẫn có thể đoán được: vừa rồi Dumbledore đã dùng Chiết Tâm Trí thuật với mình! Đây là một chuyện trọng đại đáng sợ như thế nào! Thân là hiệu trưởng trường Ma thuật Hogwarts, cư nhiên sử dụng Chiết Tâm Trí thuật với học trò (chưa trưởng thành) là mình đây – vi phạm luật cấm sử dụng những thần chú đặc biệt!

Nên có thể nói, trước khi Hermione bước vào phòng hiệu trưởng vẫn tràn đầy kính sợ với Dumbledore, nhưng khi bước ra khỏi đó, nàng chỉ còn có ‘sợ’ mà không có ‘kính’. Nhớ đến tình cảm vừa rồi, càng nghĩ Hermione càng cảm thấy đáng sợ, nàng không khỏi đoán: đến tột cùng Dumbledore đã cất giấu cái gì dưới vẻ ngoài Bạch pháp sư a? Mà mục đích y trăm phương ngàn kế giữ gìn cái được gọi là trật tự Ma Pháp giới, đến tột cùng là gì a? Đăng bởi: admin



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK