Hôm sau trời nắng, công việc trong ruộng đất cũng không có nhiều. Lâm Lâm được phân công ở nhà cho gà ăn và nấu cơm. Nhân lúc trong nhà không có người, Lâm Lâm bắt đầu tranh thủ kế hoạch kiếm tiền.
Từ trong ký ức của nguyên chủ, Lâm Lâm biết hiện giờ mọi người chưa thịnh hành dùng dây thun để buộc tóc mà chỉ dùng sợi dây màu hoặc dây len cột lại, lúc dùng rất không thuận tiện.
Lâm Lâm vào phòng lấy ra chun quần và vải lẻ lần trước mua được ở trên huyện. Cô tìm được kéo và kim chỉ trong nhà. Sau đó dùng kéo cắt 20 chiếc dây chun, mỗi chiếc cắt thành bốn đoạn. Vải thì cắt thành nhiều miếng nhỏ có hình thù khác nhau, cuối cùng cố định vảo vài dây chun, dùng kim khâu ráp lại. Rất nhanh chóng một chiếc dây buộc tóc hình dạng con thỏ rất đang yêu đã hoàn thành.
Cô tháo sợi dây trên đầu thay thế dây tóc hình thỏ, sau đó lấy gương soi thử, lắc đuôi tóc qua lại nhìn vừa chắc chắc chắn vừa nổi bật. Cô thoả mãn mỉm cười, coi như tay nghề phụ kiếp trước của mình không bị mai một.
Kiếp trước lên cấp ba cô đã phải tự lập, bản thân cô có năng khiếu làm những vật dụng handmade. Cô đã làm rất nhiều sản phẩm độc lạ để bán như vòng tay, hoa tai, dây buộc tóc,…nguồn thu nhập này cũng giúp cô ổn định được cuống sống mà không ảnh hướng đến việc học. Thập niên này còn chưa thể thoải mái trong việc đeo đồ trang sức, nên cô quyết định làm dây buộc tóc giá cả vừa rẻ lại vừa giúp các cô gái thêm phần rạng rỡ.
Cô đẩy nhanh tốc độ trong buổi sáng làm ra 26 cái dây buộc tóc với nhiều hình dáng khác nhau như: hình thỏ, cái nơ, con bướm, các loại hoa,…Cô tính toán chi phí một chút, một bọc vải lẻ 3 mao cô có thể làm được khoảng trên dưới 30 cái dây buộc tóc, 20 dây chun làm được 80 cái dây buộc. Tính ra một dây buộc tóc hoàn thiện cần khoảng gần 2 phân tiền chưa tính phí chỉ khâu. Lần sau cô phải mua thêm kim chỉ, tránh dùng trong nhà lại bị mọi người phát hiện. Dù sao “Lâm Lâm” trước đây không làm mấy thứ đồ này bao giờ, hiện tại cô lại biết thì sẽ khiến người khác nghi ngờ. Hơn nữa tiền kiếm được cô cũng không tính giao nộp lại, cô được sống lại ở thân thể con gái họ thì trách nhiệm của cô là sẽ giúp gia đình này cải thiện sinh hoạt, nhưng cô sẽ không vì thế mà hy sinh bản thân mình.
Khoảng hai ngày sau cô đã làm xong 80 cái dây buộc tóc với mẫu mã và màu sắc đa dạng, ngoài ra vẫn còn dư lại một ít vải lẻ cho đợt kế tiếp. Cô tính toán một cái sẽ bán với giá 1 mao 2 phân, trừ đi tiền vốn thì mỗi cái sẽ lãi 1 mao tiền. Đồ vật này làm ra không tốn nhiều tiền nhưng công sức và ý tưởng bỏ ra thì cô thấy giá này hoàn toàn thích hợp. Con gái thì ai mà không thích làm đẹp, bỏ ra 1 mao mà kiếm về được món đồ có thể thuận tiện cột tóc, lại làm đẹp cho bản thân thì chắc chắn không ai lại tiếc rẻ. Dù là thời đại nào thì tiền của phụ nữ vẫn là dễ kiếm nhất.
Lại thêm mấy ngày, nhân lúc công việc ở đại đội cũng không có nhiều. Cô quyết định nói với Tần Trạch Dương để anh xin nghỉ một ngày đi cùng mình lên huyện. Dù sao ở niên đại này pháp chế vẫn còn chưa kiện toàn, một mình cô đi thì có điểm mạo hiểm, có một người đàn ông đi cùng mới có cảm giác an toàn.
Buổi sáng Lâm Lâm cõng sọt trên vai nói với mẹ Lâm: “Mẹ, hôm nay con cùng Phượng nhi đi lên núi đào rau dại, giữa trưa không trở lại ăn cơm.”
“Không trở lại thì con định ăn gì, đừng có đi Phượng gia cọ cơm, con gái lớn rồi phải để ý thanh danh.” Mẹ Lâm gọi với theo khi thấy Lâm Lâm ra cửa.
“Con mang theo bánh bắp ngày hôm qua rồi, sẽ không đói bụng.” Câu nói phía sau đã dần nghe không rõ.Đi tới chỗ ở của thanh niên trí thức, từ xa Tống Triều đã tinh mắt nhìn thấy Lâm Lâm: “Đồng chí Lâm tới a, cô tới tìm Trạch Dương sao? Cậu ấy đang ở trong phòng bếp đó.”
“Cảm ơn anh.” Lâm Lâm bước nhanh đi hướng phòng bếp.
“Đồng chí Lâm nhìn xinh thật đó, trên đầu cô ấy có dây buộc tóc cũng rất đẹp, tôi cũng muốn có một cái.” Thanh niên trí thức Điềm Ninh Hạ nói.
“Tôi thấy chẳng ra gì, xấu muốn chết.” Kỳ thật Vương Thanh Tú cũng cảm thấy dây buộc tóc kia đẹp mắt, nhưng bởi vì cô ta từng thổ lộ với Tần Trạch Dương nhưng bị cự tuyệt, mà sau đó anh lại lựa chọn một cô gái nông thôn, trong lòng cô ta liền không thoải mái.
“Có người chính là không có mắt, khó trách cả người lại xấu xí như vậy.” Điềm Ninh Hạ không cam lòng yếu thế.
“Cô…cô dám nói ai xấu hả?” Vương Thanh Tú trừng mắt với Điềm Ninh Hạ.
“Tôi nói ai người đó biết, trong lòng có quỷ còn sợ người khác nói à.” Điềm Ninh Hạ mỉa mai. Ai chẳng biết Vương Thanh Tú này có ý với Tần Trạch Dương, nhìn thấy đối tượng của anh nên mới không vừa mắt. Đã thế cô ta còn suốt ngày kêu ca mệt mỏi, miệng muốn ăn nhưng tay chân lại không muốn làm. Điềm Ninh Hạ càng không ưa loại người này.
“Có tin tôi xé nát miệng cô ra không!” Vương Thanh Tú giận giữ.
“Được rồi, đừng cãi nhau, mọi người dĩ hoà vi quý.” Thấy cuộc cãi vã ngày càng căng thẳng, có thanh niên trí thức vội đứng ra can ngăn.
“Mọi người đều là thanh niên trí thức, rộng lượng một chút, trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền (1).”(1): Ý nói, một người có tấm lòng rộng lớn mới có thể làm được việc lớn, mới có thể bao dung được những việc khó bao dung của thiên hạ.
“Hướng đối phương nói lời xin lỗi, việc này coi như qua.”
Danh Sách Chương: