Không biết có phải vì hiệu ứng vai chính hay không, những nhân vật phản diện xung quanh nam nữ chính đều bị vả mặt, kết cục cuối cùng cũng cực kỳ bi thảm.
Lâm Lâm cô tự nhận mình chỉ là một người hết sức bình thường, không có bàn tay vàng, cũng không có hào quang làm vai chính, điều có thể làm chỉ là cách xa bọn họ, tự sống cuộc sống mà bản thân mong muốn.
Sắp xếp xong suy nghĩ, Lâm Lâm nhân lúc rảnh rỗi tiêu hoá mối quan hệ các nhân vật trong Lâm gia, nếu không lát nữa nhìn thấy người lại nhận sai thì sẽ rất xấu hổ.
Nhà họ Lâm từ đời tổ tiên đều sinh hoạt ở thôn Nam Khê, là nông dân chính cống, ông bà nội của nguyên chủ có ba người con, hai gái một trai. Con trai út cũng chính là cha của nguyên chủ tên Lâm Chính Nghĩa, hai người chị gái đều đã gả tới hai thôn khác, đi đường tới đây cũng mất bốn đến năm giờ đồng hồ, cho nên phải chờ tới dịp lễ Tết may ra mới trở về gặp mặt. Ông bà nội Lâm vì thời trẻ chịu quá nhiều khổ, lại thêm thời kỳ nạn đói ba năm nên đều đã qua đời.
Cha mẹ nguyên chủ cũng sinh được ba người con, lần lượt là Lâm Thành, Lâm Công và Lâm Lâm. Anh cả Lâm Thành sau khi cưới chị dâu cả Lý Đình Trân thì sinh được một đứa con trai Lâm Dục Bằng, còn anh hai Lâm Công cưới chị dâu hai Quản Tiểu Viên sinh ra con trai là Lâm Dục Huy. Đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, Lâm Lâm ra khỏi cửa thấy là người nhà họ Lâm đã trở về.
“Lâm Lâm, thế nào rồi? Đã đỡ chưa?” Anh cả Lâm Thành vác cái cuốc đẩy cửa ra thì thấy Lâm Lâm đứng ở cửa.
Lâm Lâm hít một hơi thật sâu, từ giờ trở đi mình chính là Lâm Lâm ở thập niên 70: “Em khoẻ hơn rồi, anh cả.”
“Nào có gì mà không khoẻ, không phải chỉ rơi xuống nước một chút thôi sao? Làm gì có con gái nhà ai quý giá bằng cô út nhà này, nghỉ một chút liền tận ba ngày.” Chị dâu cả Lý Đình Trân nói móc.
“Được rồi, nếu Lâm Lâm đã không có việc gì thì ngày mai liền bắt đầu đi làm việc lại, vì trong nhà kiếm thêm công điểm cũng tốt.” Lâm Chính Nghĩa nói một câu, xong quay về phía sau phân phó.
“Mẹ Dục Bằng cùng mẹ Dục Huy, hai đứa đi nấu cơm đi.”
Mẹ Lâm không có quản bọn họ, đi về phía Lâm Lâm kéo cô vào phòng: “Mẹ nói con đấy, may mà lần này mạng lớn, con thích thanh niên trí thức Tần bao lâu, người ta đều chướng mắt con, con còn nhất quyết bám theo hắn không màng thanh danh, hiện tại gặp chuyện nhưng coi như cũng được như ý rồi, đừng có gây rối nữa đấy.”
“Mẹ, con sẽ không quấn lấy hắn nữa.” Lâm Lâm đối với mẹ Lâm cười đáp.
“Con tưởng là mẹ không biết tính con như thế nào hay sao? Nói không đi nhìn hắn nữa, cuối cùng đều gạt ta bao nhiêu lần? Được rồi, dù sao hiện tại có đi gặp cũng không có vấn đề gì.” Mẹ Lâm ngồi ở đầu giường không ngừng nhắc mãi.
“Mẹ, con thật sự sẽ không đi gặp hắn nữa.” Lâm Lâm cam đoan một lần nữa. Cô từ trong ký ức biết nguyên chủ giấu mọi người đến chỗ ở nhóm thanh niên trí thức nhìn trộm Tần Trạch Dương rất nhiều lần, nhưng đó là nguyên chủ, không phải Lâm Lâm cô.
Mẹ Lâm đang định nói gì thêm thì bên ngoài vang lên tiếng gọi: “Mẹ, Lâm Lâm, ăn cơm.” Quản Tiểu Viên ở ngoài cửa gọi vào.
“Chị dâu hai, em ra ngay đây.” Lâm Lâm trả lời.
Lâm Lâm cùng mẹ Lâm ra tới phòng khách, mọi người đều đã ngồi đông đủ, chờ hai ngời tới liền bắt đầu ăn cơm.
Trên bàn cơm cũng không có âm thanh nói chuyện, chỉ có tiếng xì xụp ăn cơm, hiển nhiên mọi người đều đói lả sau một ngày lao động mệt nhọc.Ăn cơm xong, người nhà họ Lâm mang ghế ra ngồi trong sân nói chuyện phiếm: “Lâm Lâm, hiện giờ đầu còn đau hay không? Ngày mai hẳn là có thể đi làm việc đi.” Lâm Công lên tiếng hỏi.
“Đã khá hơn nhiều, mai có thể đi làm.” Lâm Lâm trả lời, mặc dù cô cũng không biết làm ruộng nhưng đã chấp nhận trở thành nguyên chủ thì công việc cũng không thể trốn tránh. Đợi sau này có cơ hội cô sẽ nghĩ cách kiếm một công việc khác, hơn nữa cô cũng muốn đi dạo xung quanh thôn một chút.
“Tuy nói lần này cô út rơi xuống nước gặp nạn, nhưng là cũng có chỗ lợi ha, còn không phải nhặt về một người con rể sao.” Lý Đình Trân bên cạnh lên tiếng.
Rơi xuống nước? Nguyên chủ đại khái hẳn là do chết đuối nên cô mới xuyên vào thân thể này đi. Còn cái gì con rể, cùng cô có quan hệ gì sao? Lâm gia hình như chỉ có mình cô là con gái đúng không? Lâm Lâm lúc này có chút ngốc, mờ mịt nhìn về phía Lý Đình Trân.
“Cô út đã quên hay sao? Không thể nào, kia chính là thanh niên trí thức Tần mà cô út thích nha, lần này rơi xuống nước, chính là hắn đã cứu cô đấy. Hắn từ trong nước bế cô lên, dù sao cô cũng là con gái đã lớn, tiện nghi đều bị hắn chiếm hết, sao có thể không gả cho hắn? Nhiều người nhìn thấy như vậy, hắn cũng không thể quỵt nợ được.”
Danh Sách Chương: