Lâm Lâm cũng không biết nhóm thanh niên trí thức vì mình mà nổi lên tranh cãi, cô vào bếp thấy Tần Trạch Dương đang chuẩn bị bữa sáng.
“Sao em lại tới đây giờ này?” Tần Trạch Dương thấy cô sáng sớm đã tới đây thì có chút bất ngờ.
“Anh nhìn cái này xem có đẹp không?” Lâm Lâm không trả lời anh ngay mà chỉ vào dây buộc tóc hình thỏ màu hồng trên đầu mình hỏi.
“Rất đẹp.” Tần Trạch Dương nhìn qua dây buộc tóc, sau đó nhìn vào khuôn mặt cô đáp.
“Anh nhìn cái gì vậy, em đang nghiêm túc đó.” Lâm Lâm nhìn ánh mắt của anh thì có chút xấu hổ, giận dỗi nói.
“Ừ, ý anh là đều đẹp.” Tần Trạch Dương mỉm cười nhìn gương mặt ửng hồng của cô.
“Thực ra, em có ý định vào huyện thành buôn bán dây buộc tóc này, anh thấy thế nào?” Lâm Lâm đành mặc kệ anh, nói vào chuyện chính.
“Em làm cái này sẽ rất mạo hiểm.” Tần Trạch Dương nhíu mày, trong thanh âm không quá tán đồng. Hiện tại quốc gia đang nghiêm cấm hành động đầu cơ trục lợi, anh không muốn Lâm Lâm gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Muốn kiếm tiền sau này cứ để anh làm là được.
“Em biết là không an toàn, vậy nên em mới tới tìm anh mà, anh đồng ý đi cùng em, nha.” Lâm Lâm dùng giọng điệu mềm nhũn, làm nũng với anh. Còn bắt cánh tay anh lắc lắc: “Trạch Dương, xin anh đó.”
“Em…được rồi, anh đáp ứng là được.” Tần Trạch Dương đúng là không có cách nào với cô, cuối cùng lựa chọn khuất phục.
“Nhưng anh nói trước, nếu trong quá trình làm mà anh cảm thấy không quá an toàn, em phải dừng lại.” Tần Trạch Dương vẫn phải nghiêm túc nói thêm.
“Được được, em nghe anh, nhưng anh cũng không được đổi ý đâu đó, sớm ngày mai tới cửa nhà em đợi em.” Lâm Lâm nghe được Tần Trạch Dương đồng ý, liền giảo hoạt cười, xoay người nhảy nhót rời khỏi chỗ ở thanh niên trí thức.
Tần Trạch Dương nhìn Lâm Lâm nghịch ngợm tươi cười, bất đắc dĩ đỡ trán: “Làm sao bây giờ, hoàn toàn cự tuyệt không được, giống như bị bắt chẹt.” Lời thì nói như vậy, nhưng khoé miệng cong lên vẫn luôn không hạ xuống.
“Phượng nhi, chị tới tìm em cùng đi đào rau dại, em có muốn đi không?” Lâm Lâm đi tới Phượng gia đứng ở cửa gọi, không dám đi vào. Ở nhà này có nuôi một con chó màu đen, nhìn rất lớn, trông nó có vẻ hung dữ.
“Có ạ, chị chờ em một chút.” Vu Kim Phượng ở trong nhà nghe thấy liền xỏ giày, cầm theo sọt đi vội ra cửa.
“Em cứ từ từ thôi, chị lại không có thúc giục em.” Lâm Lâm thấy Vu Kim Phượng vội vàng sợ cô bé ngã thì không tốt.
“Em không sao, nhưng hôm nay hái rau dại thì phải vào trong núi.” Vu Kim Phượng nói với Lâm Lâm.
“Chúng ta đi hái rau dại thôi, tại sao phải vào trong núi?” Lâm Lâm nghi hoặc.
“Rau dại mấy ngày trước đều bị mọi người đào không còn mấy, hôm nay chúng ta vào núi xem có cái gì ăn ngon không.” Vu Kim Phượng ngày hôm qua đi đào rau dại với mẹ Vu nhưng cũng không được bao nhiêu.
Hai người liền hướng tới sau núi đi tới.
Dọc theo đường đi, Lâm Lâm ảo tưởng cô có thể giống các nữ chính trong tiểu thuyết tìm thấy được linh chi, nhân sân gì đó để kiếm tiền cơ.
Sau khi vào núi rồi, ảo tưởng của Lâm Lâm liền bị đánh tan, cái gì cũng đều không có, xung quanh trừ bỏ cây cối, thì dưới mặt đất đều là lá cây, còn có cả bụi gai.
Hai người chỉ dám hoạt động ở bên ngoài bìa rừng rậm, bên trong nghe nói có lợn rừng, thịt lợn rừng cô cũng muốn ăn, nhưng nhìn khối thân thể mảnh khảnh của mình, đánh không lại a.
Hai người ở bên ngoài bìa rừng đi dạo mấy chục phút, nhưng không có chút thu hoạch nào.
“Nếu không chúng ta vào bên trong núi?” Vu Kim Phượng kiến nghị.
“Được, chúng ta không đi vào quá sâu là được.” Lâm Lâm cũng cảm thấy trong núi mới có thứ để ăn.
Dọc theo đường đi, cả hai liên tục quan sát xem có đồ vật gì ăn được hay không.
“A, nơi này có hồ nước, bên cạnh còn có cây anh đào kìa.” Vu Kim Phượng kêu lên.
Lâm Lâm chạy lại, phát hiện xác thực có một hồ nước, bên cạnh có cây anh đào, quả trên cây phân tán từng chùm màu đỏ chín mọng. Cây anh đào lớn lên rất cao, Lâm Lâm cùng Vu Kim Phượng ăn ý bắt đầu hái anh đào.
Lâm Lâm hái một quả xuống nếm thử, anh đào vừa mới vào miệng có cảm giác hơi chua, ngay sau đó chính là hương vị ngọt lịm. Khoang miệng bởi vì rất lâu chưa được nhấm nháp qua trái cây bỗng cảm thấy mĩ vị.
“Ăn ngon thật, em muốn mang về cho cha mẹ cùng anh trai nếm thử.” Vu Kim Phượng cũng ăn thử một quả.
Sau hai giờ nghiêm túc hái anh đào, trừ bỏ trên ngọn cây cao không với tới, những chỗ có thể hái được đều đã hái. Hiện tại mới đầu tháng 5, nhiệt độ cũng không quá nóng, nhưng hai người hái xong quần áo đều ướt đẫm, mệt đến không thở nổi.
Thời điểm ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, Lâm Lâm nhìn thấy một khối gỗ nằm bên cạnh mép hồ nước, mặt trên còn có đồ vật đem sì. Đến gần nhìn kỹ, hoá ra là mộc nhĩ.
“Mộc nhĩ này ẩn nấp cũng thật kỹ, nếu không phải chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi, thì cũng không phát hiện ra được.” Vu Kim Phượng cũng đồng ý, nếu không phải chị Lâm Lâm nhìn thấy, cô cũng không biết nơi này có mộc nhĩ.
Hái xong mộc nhĩ, sọt của hai người đều đã đầy, đa số chính là anh đào, mộc nhĩ thì có một tầng trên cùng.
Danh Sách Chương: