Hạ Lan Anh mơ màng mở mắt, ánh vào mi mắt không phải là trần nhà trắng tinh quen thuộc, mà là màn vải thô sơ đã sớm bị thời đại đào thải, nhìn quanh căn phòng làm cô nhớ lại cách bài trí cổ xưa lại sạch sẽ của nhà mình khi cô còn trẻ.
Cô vừa muốn xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, trong giây lát liền dừng lại.
Nhìn đôi tay trắng nõn mịn màng trước mắt, đây không phải đôi tay của mình ở tuổi trung niên.
Cẩn thận nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng xuống giường tìm chiếc gương, nhìn chính mình trong gương là khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, vẻ mặt cô kinh ngạc đến không thể tin được.
“Anh tử, con tỉnh rồi sao?” Tiếng mẹ Hạ từ ngoài cửa truyền đến.
Sau khi cô rời nông thôn đi thành phố khác, đã có hơn mười năm không được gặp mẹ. Cô ích kỷ rời xa quê hương để xoa dịu lòng mình nhưng lại không nghĩ đến người sinh thành ra cô cũng ngày một già đi. Hạ Lan Anh không khống chế được rơi nước mắt.
“Anh tử, con làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái?” Mẹ Hạ ôm lấy Hạ Lan Anh đang khóc thút thít, lo lắng hỏi?
“Con làm việc phải cẩn thận một chút a, vì sao đến đại đội uy heo cũng có thể té ngã, còn bị ngã vào tảng đá nữa chứ.” Mẹ Hạ tuy rằng lo lắng, nhưng miệng vẫn không quên quở trách con gái.
“Mẹ, con không có việc gì, chính là…chính là…” Hạ Lan Anh lúc này đã nghẹn ngào nói không ra lời.
“Tâm tư của con không cần nói ta cũng biết. Còn không phải bị ngã trước mặt thanh niên trí thức Tần, sợ hắn cười nhạo con sao. Người ta cũng không có cười nhạo con đâu. Muốn mẹ nói, Anh tử, con hãy quên hắn đi, người ta đã cùng con gái Lâm gia đính hôn. Nghe nói ngày kết hôn đều đã chọn xong. Anh tử nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, cò sợ không tìm được người trong sạch hay sao?” Mẹ Hạ hiểu rõ tâm tư con gái, chỉ là tâm tư của thanh niên trí thức Tần người ta không đặt ở trên người Anh tử, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Hạ Lan Anh nhớ tới chuyện đời trước mình không màng thanh danh, cố ý rơi xuống nước nhưng vẫn không được Tần Trạch Dương đáp lại. Không biết vì sao kiếp này người rơi xuống nước đổi thành Lâm Lâm, lại được Tần Trạch Dương đến cửa cầu hôn. Có lẽ là cùng một sự việc nhưng do xuất phát điểm không giống nhau dẫn đến kết quả cũng bất đồng. Cô là do muốn cưỡng cầu nên không thành, Lâm Lâm kia vô tình rơi xuống nước lại có thể khiến Tần Trạch Dương tự nguyện chịu trách nhiệm. Tự giễu cười chính mình.
Sau khi bình tâm lại, Hạ Lan Anh nói với mẹ Hạ: “Mẹ, con không thích hắn nữa.”
“Thật vậy chăng?” Mẹ Hạ có chút không tin.
“Thật ạ.” Ở trên người Tần Trạch Dương té ngã một lần là đủ rồi, cô không thể để chính mình tái phạm lại lỗi lầm của kiếp trước.
Lâm Lâm lúc này còn không biết Hạ Lan Anh đã trọng sinh, bất quá dù có biết cô cũng sẽ không để ý. Hiện tại nữ chính có trọng sinh đối với cô cũng không có ảnh hưởng gì.
Sau một tháng vất vả lao động trồng xong các loại cây trồng, rau quả cho kịp vụ hè thu, cuối cùng cũng đã được thanh nhàn.
“Lâm Lâm, Trạch Dương đang ở cửa chờ con đó, con nhanh dậy đi.” Mẹ Lâm ở cửa kêu lên.Đúng rồi, hôm nay cô cùng Tần Trạch Dương có hẹn đi vào huyện thành mua vật dụng, Lâm Lâm ở trên giường lăn qua lộn lại khó nhọc mở đôi mắt đang nhập nhèm. Nhìn sắc trời bên ngoài còn tối, Lâm Lâm vẻ mặt ngái ngủ rời giường.
Lâm Lâm nhanh chóng rửa mặt chải đầu, cuối cùng bôi một lớp kem dưỡng da mà Tần Trạch Dương mua cho, đại khái mất khoảng hai mươi phút, lúc này mới mỹ mãn ra khỏi cửa.
Nhìn thấy thân ảnh thẳng tắp của Tần Trạch Dương đang đứng đợi, trong lòng Lâm Lâm có chút ngượng ngùng: “Để anh đợi lâu rồi.”
“Không lâu, anh cũng mới tới.” Tần Trạch Dương mỉm cười đáp.
“Chúng ta đi vào huyện bằng cách nào?” Lâm Lâm hỏi lộ trình.
“Trước tiên chúng ta đi nhờ xe kéo của chú Lưu lên trấn trên, sau đó bắt tuyến xe tới huyện.” Tần Trạch Dương đã đi vài lần, quen thuộc lộ tuyến. Lâm Lâm tuy rằng có ký ức của nguyên thân, nhưng căn bản nguyên thân cũng chưa vào trong huyện thành lần nào. Lâm Lâm cũng không quen thuộc giao thông thập niên 70, nên mọi sắp xếp đều nghe theo Tần Trạch Dương.
Danh Sách Chương: