• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Lâm Nhã Tịnh lặng lẽ khóc, Chu Chí Viễn lại đứng ngồi không yên. Anh ngồi hẳn lên giường, khom người xuống thấp, nhìn sang khuôn mặt đau khổ của cô.

Đưa tay tới vén đi những sợi tóc đang rũ xuống mặt ra sau man tai cho cô, vừa nâng niu anh vừa âu yếm dỗ dành.

"Anh biết không gì đau bằng nỗi đau mất con, nhưng nếu vì chuyện đó mà em trở nên trầm cảm thì không nên một chút nào cả. Anh vẫn ở đây, đợi khi nào em khỏe hẳn rồi chúng ta lại tạo ra thêm những tiểu bảo bối khác. Đứa trẻ ấy vẫn sẽ nằm mãi trong tim chúng ta, không lãng quên nghĩa là vẫn tồn tại. Vợ đừng khóc nữa..."

"Em muốn ở một mình!"

Anh nói rất nhiều nhưng cô chỉ đáp lại vỏn vẻn một câu duy nhất, khiến người đàn ông thoáng chút hụt hẫng.

Cô bảo muốn ở một mình, sao anh có thể thực hiện được đây, vì anh nào an tâm rời đi trong lúc tâm trạng cô đang không tốt như lúc này.

"Vợ, em đừng đuổi anh đi có được không? Anh muốn ở lại với em, em không thích thì anh có thể im lặng, không nói thêm nửa lời, đến khi nào em cho phép thì thôi."

Người đàn ông ra sức năn nỉ, nhưng thứ hồi đáp lại anh chỉ là một sự yên lặng hờ hững đến từ Lâm Nhã Tịnh.

Cô vẫn khóc, không đáp trả lời anh đã nói, mãi đến một lúc sau thì tuyến giọng nghẹn ngào của cô mới ngậm ngùi vang lên:

"Từ khi sinh ra em đã bị hất hủi, không có được sự yêu thương trọn vẹn của gia đình, điều đó đã khiến em rất buồn và tự nhủ với lòng mình rằng, sau này khi có con, em nhất định sẽ bảo vệ thật tốt, yêu thương, quan tâm một cách đong đầy tình cảm nhất. Nhưng cuối cùng, em lại không giữ được đứa con non dại đầu lòng. Em tệ quá đúng không?"

Lâm Nhã Tịnh nói xong thì một giọt nước mắt lại vội lăn dài, đọng lại nơi khóe môi cô gái. Chu Chí Viễn vẫn luôn lặng lẽ quan sát tất cả.

Nghe cô nói như thế, thấy nước mắt cô rơi, tim anh đau lắm. Anh thật sự không thể chịu nổi thêm nữa nên đã xoay mặt cô đến đối diện với anh, nhỏ nhẹ lên tiếng dỗ dành.

"Em không tệ, cũng không phải là lỗi của em. Mà tất cả đều là do anh không bảo vệ tốt cho em, để kẻ xấu có cơ hội làm hại đến em và con. Nếu đáng trách thì anh mới là người đáng trách nhất, em đánh anh đi chứ đừng khóc, đừng tự trách mình! Nhìn em như thế anh thật sự không chịu nổi."

"Em đánh anh đi này, đánh đến khi nào em hết buồn thì thôi."

Vừa nói Chu Chí Viễn vừa lấy tay Lâm Nhã Tịnh tát vào mặt mình, nhưng thấy tay cô cứ xụi lơ ý muốn không chịu nên anh đặt tay cô xuống

"Em không muốn đánh thì để anh tự ra tay vậy! Đánh đến khi nào nhìn được nụ cười của em thì mới dừng lại."

*Chát.*

Nói xong, anh đã tự mình tát mình, nhưng chỉ mới tát có cái đầu tiên thì cô đã ngăn lại, lúc này cô cũng đã thôi khóc. Việc đầu tiên cô làm bấy giờ chính là gượng người ngồi dậy, sau đó mới nghiêm túc nhìn Chu Chí Viễn, nhỏ nhẹ cất lời:

"Anh không có lỗi, em cũng không có lỗi, mà tất cả lỗi lầm đều do người phụ nữ đó đã gây ra. Chính cô ta đã cướp đi sinh mạng của con em."

Thấy tâm trạng Lâm Nhã Tịnh đã tốt hơn đôi chút, lòng anh cũng nhẹ hơn phần nào. Lúc này anh lại giúp cô vén tóc tai ngay ngắn, sau đó nắm tay cô rồi mới dịu dàng hỏi lại:

"Vậy em có muốn cô ta đền mạng cho con chúng ta không?"

Lâm Nhã Tịnh suy nghĩ một chút rồi mới nói:

"Tuy cô ta có tội, nhưng chúng ta không có quyền tước đi mạng sống của người khác mà hãy để pháp luật trừng trị. Có câu ở hiền gặp lành, ở ác trời ắt sẽ phạt, nếu vì một người không ra gì như cô ta mà ảnh hưởng đến mình thì không đáng đâu anh!"

Lời cô đã nói vô tình lại khiến tâm trạng người đàn ông chùn xuống, sâu trong ánh mắt thoáng hiện lên chút âu lo, qua vài giây sau anh mới trầm giọng lên tiếng:

"Vậy nếu anh đã từng làm ra chuyện ác thì em nghĩ sao? Em có tha thứ cho anh không?"

Thông qua nét mặt cùng câu hỏi của Chu Chí Viễn thì Lâm Nhã Tịnh cũng thầm hiểu được chuyện anh đang muốn nói là gì, nhưng thái độ của cô bây giờ vẫn rất nhã nhặn.

"Có phải anh đang lo em sẽ không tha thứ cho anh vì ngày trước đã giết Lâm Nhã Khiết phải không?"

Chu Chí Viễn lập tức bị bất ngờ bởi câu hỏi của Lâm Nhã Tịnh. Cô hỏi anh như vậy, cùng những lời bộc bạch tâm sự về tuổi thơ vừa nãy, phải chăng cô đã nhớ lại mọi chuyện?

"Em...sao em lại biết được chuyện đó?"

Thấy nét mặt nam nhân của mình đang vô cùng căng thẳng, nhưng vô tình lại làm cô mỉm cười.

"Vừa rồi người phụ nữ đó có nhắc đến sự việc liên quan tới Lâm Nhã Khiết, mặc dù em vẫn không hiểu gì, nhưng đến khi em cùng anh rơi xuống lầu thì ký ức bị lãng quên trong tâm trí em lại tình cờ được khơi dậy."

Bấy giờ nét mặt của người đàn ông đã tỏ rõ biểu cảm vui mừng, anh cuống quýt hỏi lại lần nữa trước khi khẳng định chắc chắn.

"Vậy là em đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, từng chuyện một, kể cả anh, em cũng nhớ hết rồi đúng không?"

Lâm Nhã Tịnh không trả lời mà chỉ mím môi cười, kèm cái gật đầu xác định.

Chu Chí Viễn chẳng biết làm thế nào mới diễn tả được hết vui mừng nên đã ôm chầm lấy Lâm Nhã Tịnh, đôi mắt của anh còn đang đỏ hoe vì xúc động.

"Cảm ơn ông trời đã không cướp mất đoạn ký ức đẹp đẽ tồn tại trong tâm trí của cô ấy! Cảm ơn em đã không quên anh!"

Sự xúc động của anh, khiến cô có chút ngỡ ngàng, nhưng sau đó đã mỉm cười, giọng nói dịu dàng lại vang lên:

"Ở trong quá khứ ám ảnh về anh với em sâu sắc như vậy thì làm sao mà quên được."

Chu Chí Viễn đã khẽ chau mày khi nghe xong câu nói đầy ẩn ý của Lâm Nhã Tịnh nên đã vội rời khỏi người cô, nhìn thẳng vào mắt cô, anh nghiêm túc hỏi:

"Ý của em là sao đây? Tại sao lại ám ảnh hửm?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK