Dù bữa ăn khuya chỉ là hai phần mì tôm đạm bạc, nhưng đôi nam nữ ấy vẫn ăn uống rất ngon lành. Có lẽ đối với người đàn ông đây chính là bát mì ngon nhất anh từng ăn, vì nó được chính tay người con gái anh yêu nấu cho.
Càng nhìn Linh Lan, anh càng chắc chắn cô chính là Lâm Nhã Tịnh. Anh cho rằng trực giác phán đoán của mình không hề sai.
"Này, sao anh cứ nhìn tôi hoài vậy?"
Vô tình nhìn thấy người đàn ông không lo ăn mà cứ mãi nhìn mình đến mức không chớp mắt thì Linh Lan lại phải lên tiếng mới khiến Chu Chí Viễn vội thu tầm nhìn trở về.
"Vì em thật sự rất giống vợ của anh. Giống từ cách nói chuyện đến tính cách, lẫn ánh mắt cũng không thể sai vào đâu được."
"Tôi thấy anh có ý đồ không đứng đắn với tôi thì đúng hơn."
Linh Lan hờ hững buông lơi một câu, sau đó cô mang bát mì đã được ăn xong đi qua bồn rửa chén, rửa sạch.
Bản tính đề cao cảnh giác vẫn luôn cho cô cái suy nghĩ phải đề phòng người khác, và đặc biệt là không thể tin được vào cái người đã từng có những hành động không minh bạch như nam nhân kia.
Phim ảnh và tiểu thuyết mà cô hay xem đã khiến cô gái mất lòng tin vào đàn ông rồi chăng?
"Nếu em nghĩ anh có ý đồ xấu với em thì sao lại đồng ý cho anh qua đêm ở đây?"
Chu Chí Viễn cũng mang cái bát rỗng tếch đi đến rửa cùng với cô gái, nhưng Linh Lan lại né ra xa, tránh anh như thể tránh tà.
"Tại vì tôi biết một người đang bị thương như anh chẳng thể làm gì được tôi đâu. Vả lại anh mà dám làm gì thì tôi nhất định liều mạng với anh tới cùng."
"Em dữ như vậy ai mà dám đến gần chứ."
Người đàn ông hơi cười, anh cũng đã rửa xong bát của mình và cũng đã úp lên kệ ngay ngắn. Nhân cơ hội đứng gần nhau, anh lại dùng ánh mắt thâm tình nhìn người con gái ấy, khiến cô thoáng chốc đỏ mặt.
"Anh...đừng có dùng ánh mắt đó hòng quyến rũ được tôi ha."
Với bản tính ngang ngược của cô, Chu Chí Viễn chỉ sợ còn trêu, còn nhìn cô thế này nữa thì không lâu nữa đâu cô sẽ nổi giận, nên anh chỉ khẽ cười và dự định đi về phòng trước khi bị ai đó đuổi.
"Chúc em ngủ ngon!"
Dịu dàng nói lên lời chúc ngọt ngào, sau đó người đàn ông mới mang một nụ cười nhẹ trên môi đi vào phòng ngủ của cô gái.
Bấy giờ Linh Lan vẫn còn đứng ngây ra đó vì đã bị ánh mắt lẫn nụ cười của người đàn ông thao túng.
"Tỉnh lại tỉnh lại, mày không thể để nhan sắc làm mờ mắt được đâu Linh Lan à. Nếu anh ta thật sự là người thân của mày thì nhất định sẽ đưa ra được bằng chứng chứng minh mối quan hệ. Trước khi tìm hiểu rõ mày không thể dễ dàng để người ta dẫn dắt được, đàn ông bây giờ rất khó tin, tĩnh tâm lại Linh Lan à!"
Tự suy diễn linh tinh rồi cô lại tự nhắc nhở với chính mình đôi ba lời, sau đó mới tắt đèn rồi trở về chiếc sofa, đặt lưng nằm xuống nghỉ ngơi. Trăn trở một lúc, vì quá mệt nên cô cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Căn nhà cứ thế dần đi trở nên yên tĩnh, đêm dài lặng lẽ trôi qua mỗi lúc một khuya dần. Cứ tưởng rằng giờ này là mọi người đều đã ngủ say, nhưng bấy giờ từ phía cửa phòng ngủ lại vang lên âm thanh kẽo kẹt nho nhỏ, cánh cửa ấy từ từ được mở ra cũng là lúc hình ảnh một người đàn ông dần dần lộ diện.
Chu Chí Viễn rón rén bước ra ngoài và tiến thẳng về phía cô gái đang nằm ngủ say sưa trên sofa trong phòng khách.
Linh Lan thật sự đã ngủ rất say, nên căn bản chẳng hề nhận ra đang có người đứng bên cạnh, lẳng lặng đứng nhìn.
Người đàn ông đứng nhìn cô một lúc, sau đó đã bắt đầu hành động. Anh đưa tay đến nhẹ nhàng vén chăn trên người cô gái xuống thấp, khi thấy không làm cô thức giấc anh lại tiến tới cổ áo ngủ của Linh Lan, nhưng lúc này cô đột ngột trở mình làm anh giật mình phải vội nấp xuống.
Đến khi nhận thấy Linh Lan đã an tĩnh thì anh mới đứng dậy, sau lần trở mình cô gái đã nằm nghiêng sang bên phải, vừa hay lại đúng trong tư thế như ý muốn của người đàn ông nên anh liền nhanh chóng hành động lần thứ hai.
Thành công chạm vào cổ áo của cô gái, vì là áo ngủ kiểu kimono nên phần cổ khá rộng, có thể dễ dàng kéo lệnh xuống vai nên trước mắt Chu Chí Viễn đã thực hiện được hai phần ba của kế hoạch.
Bờ vai trái trắng nõn nà của cô gái đang từ từ xuất hiện trong tầm mắt của người đàn ông, cũng trong khoảnh khắc này tim anh đang đập thình thịch như thể sắp rơi ra ngoài.
Nếu có thể thành công xem xong mà không làm Linh Lan thức giấc thì may mắn chẳng có gì để nói, nhưng nếu xui xẻo khiến cô tỉnh dậy, nhìn thấy anh hành động thế này thì anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết oan tình.
Nhịp tim đập nhanh vô tình làm bàn tay người đàn ông run run, anh vẫn đang từ từ kéo vạt áo xuống thấp đến khi lộ ra phía sau bờ vai trái của cô gái. Và rồi cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy được thứ mà anh luôn tìm kiếm, sau vai trái của Linh Lan đích thật có một vết sẹo.
Khi nhìn thấy vết sẹo ấy, người đàn ông đã không thể nào giấu đi sự xúc động. Đôi đồng tử bấy giờ đã đỏ hoe vì vui mừng đến mức anh muốn bật khóc.
Trực giác của anh đã không sai, cô gái này thật sự là Lâm Nhã Tịnh, là cô gái anh yêu và chờ đợi suốt thời gian qua.
Anh đưa những ngón tay đang run run chạm vào vết sẹo ấy, miết qua từng đường, quả thật đó là vết sẹo hình hồ điệp, chỉ là nó đã mờ đi khá nhiều so với trước đây, thảo nào cô lại không nhận ra.
Đang yên đang lành đột nhiên cô gái lại bất ngờ trở mình lần nữa, nhưng lần này người đàn ông không trốn tránh nữa mà anh vẫn ngồi đó, đến khi Linh Lan quay mặt lại, trong lúc mơ màng đã thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của Chu Chí Viễn khiến cô giật mình, hốt hoảng bật người ngồi dậy.
Vừa tỉnh dậy cô đã lập tức nhìn xuống quần áo trên người mình, thấy cổ áo bị kéo lệch qua khỏi vai thì cô liền nổi giận, vội vã kéo áo ngay ngắn lại, sau đó dứt khoát tát thẳng vào mặt Chu Chí Viễn một cái thật mạnh.1
*Chát.*
Danh Sách Chương: