Tập đoàn V&T...
Trong văn phòng tiếp khách bấy giờ là một cuộc bàn luận về hợp đồng triển khai dự án xây dựng chuỗi trường cô nhi viện nằm trong lẫn những thành phố lân cận, giữa Tập đoàn V&T và Tập đoàn WF.
"Lâm tổng thấy hợp đồng thế nào? Nếu không còn gì cần phải sửa đổi thì chúng ta có thể ký hợp đồng ngay bây giờ luôn được chứ?"
Tiêu An Khiêm nhìn người phụ nữ khí chất ngời ngời đối diện, nghiêm chỉnh cất lời cùng nét mặt có chút căng thẳng, cho đến khi nhìn thấy nụ cười trên môi cô gái thì sắc mặt anh ta mới hòa hoãn hơn phần nào.
"Tôi rất hài lòng, có thể ký ngay bây giờ được rồi!"
Lâm Nhã Tịnh cười nói nhã nhặn, sau đó lấy bút ký tên vào bản hợp đồng đang đặt trên bàn, rồi chuyển lại cho Tổng giám đốc của Tập đoàn WF, Tiêu An Khiêm.
Sau đó cả hai cùng nhau đứng dậy, dành cho nhau nụ cười công nghiệp và cái bắt tay thân mật, mở màn cho lần hợp tác suôn sẻ.
"Chúc mừng hợp tác vui vẻ!"
"Vâng, hợp tác vui vẻ!"
Lâm Nhã Tịnh vẫn cười, đáp lời Tiêu An Khiêm xong thì liền rút tay rời khỏi tay người đàn ông ấy trước. Công việc đã bàn xong, nhưng có vẻ như Tiêu An Khiêm vẫn chưa có ý định sẽ rời đi, khiến Lâm Nhã Tịnh có chút bối rối.
"Tiêu tổng vẫn còn việc gì muốn nói hay sao?"
"À không, tôi thấy cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, nên định mời Lâm tổng bữa cơm, coi như là thành ý hợp tác, không biết cô thấy thế nào?"
Lâm Nhã Tịnh có một chút lúng túng trước lời mời của Tiêu An Khiêm, trong lúc cô còn đang do dự thì từ cửa phòng đột nhiên lại bị ai đó ngang nhiên đẩy vào.
Sự xuất hiện bất ngờ của người đàn ông đang đi tới khiến Lâm Nhã Tịnh có chút ngạc nhiên, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì Tiêu An Khiêm đã thẳng thừng cướp lời:
"Một Tập đoàn lớn như này mà thái độ làm việc của nhân viên có vẻ hơi bất lịch sự nhỉ? Lâm tổng cần nhắc nhở lại kẻo ảnh hưởng đến bộ mặt của công ty thì không tốt lắm đâu!"
Vì không biết thân phận của người mới vào là ai nên Tiêu An Khiêm tùy ý phê bình, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông ấy đi đến, ung dung khoác tay qua vai Lâm Nhã Tịnh, nét mặt hiên nghiêng, cùng khí chất cao ngạo khiến anh ta hơi đơ mặt ra...
"Tiêu tổng hiểu lầm rồi, anh ấy là chồng tôi!"
Lại thêm một câu nói của Lâm Nhã Tịnh như thể vừa dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt Tiêu An Khiêm, khiến anh ta chỉ biết miễn cưỡng nặn ra nụ cười gượng gạo.
"Vậy...vậy sao? Tôi đúng là hồ đồ quá đi mất, nếu Lâm tổng có hẹn với ông xã rồi thì tôi xin phép về trước, không phiền hai người nữa!"
Ái ngại nói xong, Tiêu An Khiêm liền mang theo cặp táp nhanh chóng rời đi. Bấy giờ, Lâm Nhã Tịnh mới chuyển ánh mắt nhìn sang gương mặt hiện đầy vạch đen đang trơ trơ bên cạnh mình, cô nhe răng cười nịnh một cái.
"Sao chồng đến đây dạ?"
"Đến đón em chứ còn làm gì nữa? Muộn vậy rồi còn tiếp khách, đã thế còn ở một mình với đàn ông. Em chẳng biết điều gì cả!"
Hờn dỗi nói đôi ba lời, sau đó Chu Chí Viễn liền lấy ra hai miếng khăn giấy ướt lau tay cho Lâm Nhã Tịnh.
"Ơ, anh làm gì vậy? Tay em sạch mà?"
"À...hiểu rồi. Ừ thì sạch, ý em là muốn lưu giữ lại mùi hương của cái tên thối tha đó chứ gì."
Lâm Nhã Tịnh nghệch mặt ra ba giây để suy nghĩ thật kỹ những gì Chu Chí Viễn vừa nói, đến một lúc sau thì cô mới bật cười vì đã hiểu ra vấn đề.
"Anh thấy em bắt tay với anh ta à?"
"Cửa bằng kính, anh tới lâu rồi. Chẳng qua thấy em đang tiếp khách nên mới không vào thôi, ai ngờ lại thấy được cảnh đau lòng đó đâu chứ! Số tôi đúng thật là khổ, đâu đâu cũng có người để ý đến vợ mình hết. Không biết phải giữ làm sao mới được đây!"
Than dài thở ngắn một hồi rồi thì người đàn ông mới chịu ngồi xuống sofa với gương mặt bí xị, hờn dỗi.
Thế mà biểu cảm đó của anh vô tình lại làm Lâm Nhã Tịnh không thể giấu đi nụ cười, nhưng sợ anh lại giận hơn nữa nên cô đành đè nén lại, sau đó ngồi xuống, tựa đầu vào vai anh, còn âu yếm ôm lấy cánh tay anh để mà dỗ dành.
"Chỉ là bắt tay một cái chúc mừng hợp tác vui vẻ thôi mà... Vợ đâu có ý gì đâu, lúc nãy vợ cũng giới thiệu anh là chồng của vợ rồi còn gì nữa. Chồng đừng giận nữa nha, cứ xị mặt ra trông xấu trai chết đi được."
"Tôi xấu còn thằng đó thì đẹp chứ gì? Tôi biết là em chê tôi già rồi."1
"Đâu có đâu, chồng của em mới là đẹp trai nhất trên thế gian này! Không ai đẹp bằng chồng em hết!"
Không ngại buông lời nịnh nọt, cô ngưng lại một chút để ngồi thẳng dậy, sau đó dùng tay áp lên hai bên gò má của anh, bắt anh phải xoay mặt lại nhìn cô rồi mới nói tiếp:
"Em thương chồng nhất mà! Sau này em không cho bất cứ người đàn ông nào chạm vào nữa đâu, chồng đừng giận nữa nhé! Thôi nào, em hôn một cái là không giận nữa nha!"
Nói xong cô nàng liền hôn chụt lên môi anh một cái, khiến ai đó thầm khoái chí trong lòng, đã muốn cười rồi đó nhưng vẫn tiếp tục làm giá thêm chút nữa.
"Hôn môi thôi hả?"
Hiểu được vấn đề, Lâm Nhã Tịnh chỉ biết cười chịu thua trước mức độ bá đạo của người đàn ông này, sau đó cô lại tiến tới hôn liên tục vài cái khắp cả khuôn mặt của anh thì ai kia mới chịu mỉm cười.
"Tạm tha cho em! Vợ của anh, ngoài anh ra thì không ai được động vào, em biết chưa hả?"
"Dạ... em biết rồi mà! Giờ anh hết giận rồi đúng không?"
"Vẫn còn chút chút!"
Chu Chí Viễn cong môi trả lời, còn tinh nghịch véo mũi cô một cái.
"Thôi, giận hoài à! Vợ đói không lo mà lo giận!"
Lần này lại đến lượt Lâm Nhã Tịnh xị mặt ra, làm Chu Chí Viễn phải đi dỗ ngược lại.
"Thôi thôi, đừng có làm trò! Có ăn gan trời tôi cũng không có dám dỗi cô thật đâu! Giờ nói rồi đúng không?"
"..." Gật gật đầu.
"Đói rồi thì về nhà thôi! Cơm tối và con thơ đã đang chờ sẵn, mời Phu nhân lên đường về dinh thự dùng bữa!"
Được dỗ ngọt, cô nàng tinh nghịch liền hiên ngang đắc ý ra mặt.
"Được! Cận vệ đâu, lên đường..."
Sau bảy năm không ngừng cố gắng học hỏi, trau dồi kinh nghiệm trên con đường tự lập, nay người con gái ấy cũng đã thành công thực hiện được ước mơ của chính mình! Cô có được sự công nhận là người tài giỏi, là dâu hiền vợ thảo của Chu gia!
Cô có thể tự tin sánh bước bên người đàn ông của mình mà không còn phải đắn đo suy nghĩ!
Danh Sách Chương: