• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ôi Nghi ơi Nghi à chết tớ mất thôi. Tớ chưa muốn cưới chồng sớm. Huhu phải làm sao đây?" Mới sáng sớm Quách Hiểu đã gọi điện cho bạn tốt khóc lóc kể lể.

"Lại làm sao nữa. Trần Quân Sơn đánh cậu hay mắng cậu à?" Mộc Nghi đang xem bệnh án bất đắc dĩ vừa lật sổ vừa nghe điện thoại.

Cô đã trực cả đêm tới hơn 4 giờ mới được chợp mắt một chút. Bây giờ mới có 6 giờ Quách Hiểu đã gọi. Kiểu này thế nào cũng dính dáng tới vụ trốn đi chơi rồi.

"Sợ luôn, thề với cậu từ giờ tớ mà trốn chắc chắn sẽ trốn cẩn thận chút. Trời ơi hôm qua tớ về đã gặp lão Sơn đã ở nhà trước rồi. Vẻ mặt đen sì như mất sổ đỏ vậy đó. Không nói không rằng liền dỗi luôn. Sau đó tớ chửi anh ta luôn." Giọng Quách Hiểu hùng hồn tuyên bố vang lên ở đầu dây.

"Anh dũng tới vậy luôn à? Rồi sao nữa, cậu chửi vậy rồi anh ta có bật lại không hay đi bật công tắc điện?" Mộc Nghi buồn cười hỏi lại. Quách Hiểu bạn cô đúng là khác người. Trần đời nào có ai ngang ngược như cô ấy chứ. Trốn đi chơi không nói giờ bị phát hiện còn chửi lại. Quách Hiểu chắc chắn cầm tinh con cua chuyên đi ngang. Lỗi hành xử cũng khác người.

"Mẹ nó chứ Trần Quân Sơn anh ta dám quát lại tớ. Sau đó còn bạo hành tớ, đúng là tức chết." Giọng Quách Hiểu bực bội vang lên. Nghe giọng là hình dung ra vẻ mặt trợn mắt đỏ phừng phừng kia thế nào rồi.

"Anh ta bạo hành cậu? Trần Quân Sơn dám à? Có tới mức cần tớ bảo người lôi anh ta ra tòa đền bù tổn thất cho cậu không? Hay cho ngồi tù vài tháng tội cố ý gây thương tích thì sao?" Mộc Nghi đóng lại bệnh án vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Bọn họ yêu đương thế nào cô không để ý. Thế nhưng Trần Quân Sơn dám động tay động chân với Quách Hiểu thì cô không thể để yên được.

"Không không. Làm gì mà ra tòa chứ?Không phải đánh đấm tay chân. Là bạo hành theo kiểu đó đó...ờm theo chiều hướng hơi..." Quách Hiểu xoắn xuýt giải thích. Chỉ là giọng điệu ngày càng nhỏ.

"Tớ rảnh đùa với cậu à Quách Hiểu? Mới sáng sớm làm tưởng có chuyện gì quan trọng lắm. Hóa ra muốn thồn cơm chó cho tớ ăn sáng sao?" Mộc Nghi cơ mặt cứng ngắc méo xẹo đáp. Đúng là không còn gì để nói với Quách Hiểu nữa mà. Làm cô lo bò trắng răng, hóa ra là vợ chồng người ra bồi đắp tình cảm. Thật vô nghĩa mà.

"Hề hề không nóng không nóng. Nhưng mà Nghi ơi, Trần Quân Sơn anh ấy muốn sớm kết hôn. Tớ phải làm sao đây, chơi chưa đủ không muốn vào chòng sớm thế đâu."

"Chuyện của hai người tự hai người nói với nhau. Tớ không có cách, thế nhé. Đang bận lắm, đêm qua trực thay còn chưa được ngủ đây, bye bye." Nói xong Mộc Nghi vội tắt máy không để cho Quách Hiểu nói nữa. Nếu còn nghe Quách Hiểu thồn cho một bụng cơm chó nữa cô sẽ không nhịn nổi mà block cô ấy luôn mất.

"Alo alo Mộc Nghi, alo Nghi..." Quách Hiểu nằm lì trên giường bất lực gọi nhưng điện thoại đã tắt mất rồi.

"Cung Mộc Nghi cái kẻ tệ bạc nhà cậu. Đợi cậu có người yêu cậu sẽ sáng mắt ra. Hừ..." Quách Hiểu xị mặt mắng một câu rồi chui vào trong chăn ngủ tiếp. Hôm nay cô quyết không ra khỏi nhà nữa, mệt muốn chết.

"Bác sĩ Cung, bác sĩ Cung khẩn cấp khẩn cấp. Có bệnh nhân bị tai nạn công trình nguy cấp đang được đưa tới bệnh viện. Trưởng khoa bảo cô nhanh một chút tới phòng phẫu thuật. Trưởng khoa đã đi tới đó trước rồi." Nữ y tá hớt hải chạy tới đến cả cửa phòng cũng không gõ đã chạy vào. Vẻ mặt rất khẩn trương.

"Được tôi tới ngay." Mộc Nghi gật đầu đáp.

Hình như y tá rất vội nên thông báo xong lập tức rời đi. Mộc Nghi sau đó cũng chuẩn bị cơ bản trước, đồng hồ đeo tay được tháo bỏ, tóc được buộc lên gọn gàng... Sau khi làm xong cô lập tức chạy đến phòng phẫu thuật. Đích thân thầy Trương đứng ca mổ thì phải là tình hình hết sức nghiêm trọng không thể chậm trễ được.

Đội ngũ y, bác sĩ rất nhanh đến đông đủ. Mọi người đều đi xử lí sạch sẽ trước khi vào phòng mổ. Khi bệnh nhân được đưa tới cả kíp mổ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bệnh nhân là nam khoảng 30 tuổi bị ngã từ giàn giáo công trình độ cao khoảng 10m. Vùng lưng bị sắt nhọn đâm phải, gáy bị va chạm mạnh trong tình trạng xuất huyết nghiêm trọng. Hiện trạng rất nguy kịch. Sau khi bệnh nhân được đưa vào phòng mổ cánh của lập tức đóng lại, đèn báo hiệu sáng lên. Mạng sống của một người hiện tại phụ thuộc hết vào đội ngũ y, bác sĩ bên trong.

"Bác sĩ Lý trước hết phụ trách cầm máu vết thương sau lưng. Kiểm tra mức độ nguy hiểm. Mộc Nghi em phụ thầy mở hộp sọ. Mọi người phải hết sức chú ý, đặt tính mạng bệnh nhân lên trên hết. Bắt đầu." Trưởng khoa Trương sau khi kiểm tra sơ qua tình hình bệnh nhân lập tức phân công. Tổn thương đầu là vùng nguy hiểm nhất, không xử lý kịp thời sẽ nguy hiểm tính mạng ngay lập tức.

"Vâng thưa thầy. Vâng trưởng khoa..." Kíp mổ hơn 10 người đồng thời lên tiếng.

Tiếng dụng cụ kim loại lạnh lẽo va chạm vào nhau. Tiếng máy đo y tế vang lên từng hồi tít tít. Mọi người ai nấy cũng tập trung hết mình.

"Dao, tiến hành mở hộp sọ."

"Khoan xương..."

"Cầm máu..."

"Mất máu quá nhiều, tiến hành tiếp máu..."

"Xin chào cho hỏi anh có phải là anh Lục Cảnh Bắc hay không?" Y tá tới trước mặt Lục Cảnh Bắc hỏi.

"Vâng xin hỏi có việc gì sao?" Lục Cảnh Bắc ngồi xe lăn gật đầu đáp. Anh có hẹn 8 giờ tới tiến hành cắt chỉ và kiểm tra lại vết thương ở vùng đầu cũng như chân. Đang chờ thủ tục thì y tá tới tìm.

"Chào anh, trưởng khoa Trương đã dặn khi nào anh tới thì thông báo với anh hôm nay trưởng khoa có ca mổ nguy kịch nên sẽ có bác sĩ khác khám cho anh. Mong anh thông cảm." Y tá theo lời dặn nói lại.

"Không sao, cho hỏi bác sĩ Cung Mộc Nghi đã tới hay chưa? Tôi có thể yêu cầu cô ấy khám cho tôi hay không?" Đối với Lục Cảnh Bắc mà nói thì khám ai cũng không quan trọng. Ờm nếu gặp người quen sẽ thoải mái hơn một chút.

"Thật xin lỗi anh. Bác sĩ Cung hiện đang cùng trưởng khoa thực hiện ca phẫu thuật. Chưa biết khi nào sẽ kết thúc."

Sáng nay bệnh viện tiếp nhận ca bệnh nguy hiểm mọi người đều nháo nhào nên ai ở khoa ngoại cũng biết hết. Kíp mổ tới hơn 10 người đủ thấy tình hình bệnh nhân nguy kịch thế nào.

"Cảm ơn cô." Lục Cảnh Bắc biết được cô đang trong phòng phẫu thuật nét mặt thoáng qua vẻ thất vọng. Cứ nghĩ sẽ được gặp cô hôm nay chứ. Nếu cô bận như vậy chưa chắc anh đã đợi được. Tới trưa anh còn có việc gấp phải rời đi nữa.

Rất nhanh Lục Cảnh Bắc được đưa tới phòng khám. Qua hàng loạt các bước kiểm tra cuối cùng cũng xong. Sau khi kiểm tra căn bản thì chân anh cũng đã ổn định có thể tập vật lý trị liệu để tăng nhanh quá trình hồi phục. Sau khi về có thể chuyển từ xe lăn qua chống nạng để tập đi lại.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK