Trần Quân Sơn một tây giữ chặt lấy 2 tay Quách Hiểu một tay giữ lấy gáy cô mà hôn. Nụ hôn có chút điên cuồng vừa gặm vừa ray làm cho Quách Hiểu phát đau. Anh hôn giống như trừng phạt cô vậy.
"Buông...Trần Quân Sơn anh buông em ra." Quách Hiểu không chịu cố gắng giãy giụa nhưng sức phụ nữ đâu bằng đàn ông nên không thể thoát được sự kìm kẹp của Trần Quân Sơn.
"Hư nên phải phạt." Trần Quân Sơn không có ý định buông tha cho Quách Hiểu. Anh ta ép cô từng bước từng bước lùi về phía tường sau lưng.
Quách Hiểu bị ép dựa lưng vào tường, cả người bị Trần Quân Sơn vây không kẽ hở. Một chân của anh ta còn chèn vào giữa hai chân cô. Hai tay bị giữ lại dơ cao trên đỉnh đầu. Quách Hiểu thấp hơn Trần Quân Sơn hẳn một cái đầu nên không thể phán kháng lại.
"Anh làm gì vậy, đã bảo buông...ưm..buông em...ra." Quách Hiểu vừa lên tiếng đã bị tấn công. Bàn tay hư hỏng nào đó đã luồn vào trong váy cô mà chà đạp hai nhũ hoa xinh đẹp. Chiếc váy dài bị tốc lên cao lộ ra cả cặp đùi trắng mượt.
Trần Quân Sơn không đáp mà chỉ chuyên tâm làm việc của mình. Anh cúi người không ngừng gặm nhấm từ cần cổ trắng nõn tới hai vai. Bàn tay thoải mái nhào nặn cặp ngực đầy đặn. Lực tay rất mạnh mỗi cái nắm tay là nhũ thịt như tràn qua kẽ tay chảy ra ngoài.
"A đau....đau em...ưm..." Quách Hiểu vừa đau vừa thoải mái rên rỉ. Trần Quân Sơn hôm nay rất bạo lực, thế nhưng cảm giác vừa đau vừa sướng này thật sự rất mâu thuẫn.
"Bóp mấy cái đã như vậy. Quách Hiểu, hôm nay tôi mà không dạy dỗ em tôi không mang họ Trần." Trần Quân Sơn ngẩng đầu lên ánh mắt vẫn còn đỏ bừng nhìn cô cười rất đáng sợ. Giống như dã thú đã ngắm con mồi.
"Anh...ưm..." Quách Hiểu đang định nói lại bị chặn lại.
Trần Quân Sơn cường thế tấn công đẩy lưỡi vào trong khoang miệng cô mà càn quét. Hôn tới mức Quách Hiểu đầu óc mơ hồ. Hai tay được thả tự do lúc nào cũng không biết bất tri bất giác mà thuận theo choàng trên cổ anh ta.
Đến cả quần lót bị kéo xuống lúc nào cũng không biết. Trần Quân Sơn một bên dây dưa trao đổi nước bọt với Quách Hiểu trong nụ hôn sâu một bên nhanh chóng thoát y cho cả hai người.
Váy dài không cần cởi Trần Quân Sơn một tay tách ra hai chân Quách Hiểu kéo một chân cô quấn trên eo mình. Không dạo đầu không vuốt ve dỗ dành cứ như vậy mạnh mẽ đâm thẳng đi vào.
"Aaaaaaa đau. Anh làm cái gì vậy. Cút ra ngoài cho em." Nơi riêng tư bất ngờ bị tấn công mà không báo trước Quách Hiểu đau đến nhăn mặt.
Kích thước của Trần Quân Sơn không nhỏ. Lại không có chuẩn bị gì cứ thế chen vào vùng đất khô khan đó làm Quách Hiểu ngoài đau ra thì không có sự thoải mái vốn có.
"Hình phạt cho em không ngoan." Nói rồi Trần Quân Sơn bắt đầu nhấp. Từng cái từng cái một khó khăn tiến vào rồi rút ra. Nhìn Quách Hiểu đau tới nhăn mặt anh ta cũng đau lòng muốn chết. Thế nhưng ai bảo cô không ngoan. Vậy nên phải trừng phạt.
"Mẹ kiếp...Ưm... Trần Quân Sơn tôi muốn bỏ anh...Nhất định sẽ bỏ anh...aaaa" Quách Hiểu nghiến răng ken két hứng chịu từng cú thúc của Trần Quân Sơn vừa mắng. Không có gì bôi trơn cô đau muốn chết rồi.
"Em không có cơ hội đó." Nói xong Trần Quân Sơn cũng không để ý nữa mà nhấp nhiệt tình.
Sau mấy chục lần ma sát đâm vào rút ra cuối cùng từ sâu bên trong cũng tiết ra chất dịch bôi trơn. Trần Quân Sơn càng thuận lợi đẩy sâu vào trong hơn.
Âm thanh "bạch...bạch..." *** ** không ngừng vang lên.
"Aaaa sâu quá...chết...chết..sẽ chết mất...aaa" Quách Hiểu bị đâm tới đầu óc choáng váng. Cơ thể hư hỏng bị chơi đến thoải mái mà không ngừng rên rỉ.
"Nói...Em còn muốn bỏ tôi không." Trần Quân Sơn kéo hẳn hai chân cô quắp lên eo mình vừa đâm vừa hỏi. Toàn bộ sức nặng đều dồn lên người anh khiến chỗ hai người kết hợp càng sâu hơn.
"Bỏ...nhất định bỏ anh...aaaa" Quách Hiểu không chịu thua vẫn kiên trì với quan điểm của mình mà đáp. Mặc kệ cơ thể đang bị anh chơi đến thoải mái.
"Vậy thì cắm đến bao giờ em không bỏ được tôi nữa thì thôi. Cắm cho cả miệng lớn lẫn miệng nhỏ đều đầu hàng."
Nói rồi hông càng ra sức đẩy lên. Hai tay Trần Quân Sơn ôm lấy mông Quách Hiểu không ngừng mà dập. Mạnh bạo mà vội vã.
"aaaaa...Sơn....aaa...Quân Sơ.nnm...."
"Hừ...chơi chết em...đâm nát em..."
"bạch....bạch....bạch...."
Cả căn nhà chỉ còn tiến rên rỉ yêu kiều của phụ nữ. Tiếng thở dốc của đàn ông cùng những tiếng va chạm đầy *** **** không ngừng.
Giữ tư thế đứng khoảng 10 phút Trần Quân Sơn thả Quách Hiểu xuống. Quách Hiểu còn tưởng đâu mình được tha rồi nhưng không. Trần Quân Sơn ép cô quay lưng ra ngoài hai tay chống lên tường. Váy dài bị vén cao tới quá bụng lộ hết tất cả ra ngoài. Cái mông trắng tròn chổng cao. Trần Quân Sơn không nói không rằng từ đằng sau đâm lút cán.
"Ưm..." Quách Hiểu nào còn có sức mà hét chỉ có thể rên lên một tiếng.
Tư thế từ đằng sau tuy rằng khó coi nhưng chỗ đó bị cắm vào rất sâu. Cắm tới thoải mái không còn nhận biết được gì nữa.
Trần Quân Sơn hai tay giữ lấy vòng eo thon của Quách Hiểu lại bắt đầu điên cuồng đâm vào rút ra. Động tác vừa nhanh vừa mạnh.
"Aaa...Sơn...chậm...chậm thôi...em không...không chịu...chịu được..."
"Hừ...thế nào....còn muốn bỏ anh không..."
"Ư...uuu...ư"
"Bốp...bốp...bốp..."
Vừa nói Trần Quân Sơn vừa vỗ lên cái mông trắng nõn của cô. Mỗi một cái vỗ xuống lại kèm theo một tiếng rên rỉ yêu kiều. Rất nhanh trên mông Quách Hiểu nổi lên mấy dấu tay đỏ ửng. Chứng tỏ Trần Quân Sơn xuống tay không hề nể tình.
"Hửm...trả lời anh...bốp...." Trần Quân Sơn thấy Quách Hiểu không đáp liền bốp cái nữa thật vang lên mông cô.
"Không...ư....không bỏ...không bỏ anh..." Quách Hiểu vừa hứng chịu những cú thúc người từ phía sau vừa phải kiềm chế khoái cảm lạ lẫm khó khăn lên tiếng.
"Vậy mới là bé ngoan."
"Bạch....bạch....bạch...."
Sau hơn mấy chúc cái đâm thọc Trần Quân Sơn bắt đầu chạy nước rút. Tốc độ nhanh tới mức muốn đẩy Quách Hiểu văng vào tường.
"Aaaaa....Hừm...." Hai người đồng thời phát ra tiếng thở thỏa mãn.
Ngay khi Quách Hiểu chưa kịp trở lại mặt đất sau một hồi lên trời đã bị Trần Quân Sơn ôm lên. Quần áo trên người không biết từ lúc nào đã bị lột sạch sẽ. Sau đó không lâu sau trong phòng tắm lại vang lên âm thanh khiến người khác phải đỏ mặt.
"A Trần Quân Sơn không muốn. Em không muốn....ưmmm..."
Những âm thanh không phù hợp với trẻ vị thành niên vang lên không ngừng. Từ phòng tắm ra phòng khách rồi lại tới phòng ngủ. Không có chỗ nào mà không có dấu vết hoan ái của hai người.
Trần Quân Sơn hôm nay đặc biệt tham lam, đòi hỏi Quách Hiểu hết lần này đến lần khác không có ý định buông tha. Chắc chắn đang trừng phạt cô theo lời anh nói. Một màn trừng phạt vừa kiều diễm lại vừa ướt át.
"Hiểu...chúng ta kết hôn đi. Có được không em?" Trần Quân Sơn từ sau lưng ôm lấy Quách Hiểu vào lòng mà thủ thỉ. Cả hai người đều không mặc gì nằm trong chăn.
"Chẳng phải đã nói cuối năm mới kết hôn sao?" Quách Hiểu quay lại nhìn anh khó hiểu. Hai người kết hôn đều là chuyện sớm muộn vì sao anh còn gấp như vậy.
"Anh muốn kết hôn càng sớm càng tốt. Kết hôn rồi sẽ không sợ em giận dỗi rồi muốn đá anh. Ừm..lúc đó có thể để em thoải mái đi chơi không sợ bị trộm mất." Trần Quân Sơn nhìn Quách Hiểu nhẹ hôn một cái lên trán cô rồi nghiêm túc nói. Sau sự việc hôm nay anh ta ý thức được kết hôn càng sớm càng tốt. Quách Hiểu giống như một con ngựa hoang, nếu không có gì rằng buộc sẽ có ngày chạy mất.
"Thật xin lỗi. Em không nên giấu anh đi chơi. Sau này không cần phải ghen tuông như vậy. Ngoài Trần Quân Sơn anh ra Quách Hiểu em sẽ không vừa mắt người nào khác. Yên tâm rồi chứ." Quách Hiểu cũng biết hôm nay mình chơi hơi quá. Cô đối với Trần Quân Sơn cũng là không có không được. Thế nhưng anh lại rất hay ghen tuông vớ vấn. Nếu không phải quá yêu anh cô đã sớm ném từ lâu rồi thật.
"Ừm" Trần Quân Sơn cụp mắt nhẹ giọng đáp. Anh biết không thể ép Quách Hiểu nên chỉ có thể gật đầu. Người phụ nữ này một khi điên lên thì có 10 Trần Quân Sơn cũng kéo không lại.
"Sơn. Em đói." Quách Hiểu thấy anh thuận theo liền bắt đầu nhăn mặt ôm bụng làm nũng nói. Làm mấy chuyện vận động mạnh đó rất tốn calo. Cái bụng nhỏ của cô bắt đầu kháng nghị rồi.
"Vậy đi ăn cơm. Anh đã nấu cơm rồi." Trần Quân Sơn xoa xoa đầu cô rồi đứng lên bắt đầu mặc quần áo.
"Ông xã...Bế emmmm" Quách Hiểu rúc trong chăn dơ hai tay về phía Trần Quân Sơn giống như trẻ con nói.
"Bé con nhõng nhẽo. Nào lên ông xã bế em." Trần Quân Sơn đến chịu với tính tình thay đổi chóng mặt này của Quách Hiểu. Anh cúi người xuống bế lấy Quách Hiểu còn rúc trong chăn. Cô như con gấu túi nhỏ bám lên người anh để anh mặc đồ cho mình.
Sau đó Trần Quân Sơn ôm Quách Hiểu vào phòng bếp. Đồ ăn đã nấu xong rồi nhưng hai người lăn giường có chút lâu. Bây giờ đã gần 9 giờ, đồ ăn đã lạnh hết phải cho vào lò vi sóng quay nóng lại.
Hai người vài tiếng trước vừa cãi nhau long trời lỡ đất quay lưng cái lại âu yếm nhau như vợ chồng son cùng nhau ăn tối trong vui vẻ.
Danh Sách Chương: