Mục lục
Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm” một tiếng, xe buýt trực tiếp giẫm đủ mã lực, chạy về phía nơi xa, may mắn đại học Giang Nam không nằm trong thành phố, trên đường cái xe cộ cũng không nhiều, tuy nhiên xuất hiện rất nhiều tai nạn giao thông, nhưng mà, miễn cưỡng cho lưu lại cho xe buýt một con đường. Thực sự không thể thông qua, đám người Vương Song phải xuống xe đẩy xe cộ ra, cho xe buýt một đường đi.

Lộ trình vẻn vẹn chỉ có mười, hai mươi dặm, cách thành phố Giang Nam càng xa, xe cộ càng thưa thớt, Zombie cũng càng thưa thớt. Nhưng mà cho dù như thế, mấy người Vương Song cũng phải xuống xe bốn năm lần, mở đường cho xe buýt.

Sau một tiếng, sắc trời dần dần đen, đèn xe buýt được bật lên, chiếu sáng một mảnh đen tối phía trước, tất cả mọi người trầm mặc không nói gì, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gào thét truyền đến cảm thấy vô cùng áp lực, thậm chí có nữ sinh tử vụng trộm nức nở.

Vương Song thấy dáng vẻ sa sút của mọi người, cũng có chút bực bội, người nào cũng không nghĩ tới Mạt Thế vậy mà lại đột nhiên đến, không có cho bất luận kẻ nào chuẩn bị một thứ gì.

- Hút thuốc không?

Đột nhiên, một bàn tay xuất hiện trước mặt, kẹp lấy một điếu thuốc, đưa cho Vương Song, Vương Song ngẩng đầu nhìn lại, là Vương Hổ, nhận điếu thuốc, trong tay xuất hiện một ngọn lửa, châm lửa, hung hăng hút một ngụm.

Vương Hổ lấy ra một chiếc bật lửa tính châm thuốc, thấy cảnh này, không khỏi cười khổ, đành phải tới gần châm thuốc cho Lý Tân.

“Phù” Vương Song chậm rãi phun khói, nhìn Vương Hổ.

- Ta vốn dĩ không hút thuốc lá, khụ khụ.

Vương Song tự giễu nói. Lời còn chưa nói hết, dường như bị sặc, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

- Ai mà chẳng thế! Trước kia không phải cũng không hút thuốc lá sao!

Lý Tân cười khổ một tiếng, hung hăng rít một ngụm, đồng thời phun khói.

- Khụ khụ...

Trong xe không ít nữ sinh cũng không khỏi ho khan, bọn hắn đều không chịu nổi mùi khói này nhưng ngại Vương Song, bọn hắn không dám nói chuyện, lại không dám biểu đạt sự bất mãn của bọn hắn.

- Thôi, vứt đi, không thấy trên xe còn có nữ sinh sao!

Vương Song tiện tay bóp nát tàn thuốc, ném ra ngoài cửa sổ. Hai người khác cũng giống như thế.

Một màn này, nhất thời làm đám nữ sinh thay đổi ấn tượng với Vương Song. Vốn dĩ cho rằng Vương Song là một người bá đạo Độc Tài, không nghĩ tới hắn còn có một mặt tinh tế tỉ mỉ như vậy. Đặc biệt là Trương Hân, nhìn thấy gương mặt Vương Song dường như trở nên trắng nõn, trong mắt lóe lên sự mê say, trong lòng vô cùng hối hận tại sao bản thân lại cự tuyệt lời tỏ tình của hắn.

- Xem ra, hắn cũng không phải loại người tâm địa sắt đá, chỉ lo lợi ích!

Đám nữ sinh Lâm Tuyết Tình, Trương Dao, Vương Đan cũng không khỏi thầm nghĩ. Ánh mắt nhìn Vương Song cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

- Chậc chậc, xem ra Vương lão đại rất hiểu nữ sinh mà! Chưa gì đã chiếm được trái tim của nhiều nữ sinh như vậy.

Chương Nghiệp ở bên cạnh nhìn thấy tất cả, trong lòng không khỏi cười thầm.

Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ riêng, một thanh âm vang lên, tất cả mọi người giật mình lấy lại tinh thần.

- Đến Kim Thịnh Hoa Viên rồi!

Mọi người cùng nhìn về phía ngoài cửa sổ, cách đó không xa, một khu biệt thự lẳng lặng đứng sừng sững trước mặt, không có ánh đèn, nhưng dựa vào ánh trăng, mọi người lại có thể mơ hồ nhìn thấy nét khái quát. Giống như một cái miệng lớn tối tăm, muốn cắn nuốt hết tất cả mọi thứ. Cách đó không xa, là núi rừng, cây cối xanh um tươi tốt, một dòng sông nhỏ uốn lượn chảy qua phía sau biệt thự.

Toàn bộ khu biệt thự dường như yên tĩnh im ắng, nhưng trong lúc mơ hồ mọi người lại có thể ngửi được mùi máu tươi gay mũi truyền ra, không khỏi tiến lại gần. Có chút do dự.

- Đây chính là Kim Thịnh Hoa Viên! Sao cảm thấy giống như một Quỷ Ốc vậy!

Ánh mắt Chương Nghiệp hiện lên vẻ ngưng trọng, nhỏ giọng thầm thì nói. Mọi người nghe thấy lời này lại không hề phản đối, theo bọn hắn nghĩ, nơi này cũng chẳng khác Quỷ Ốc là mấy.

- Không con cách nào, cho dù là Quỷ Ốc chúng ta cũng phải xông vào một lần! Nếu không ngay cả chỗ nghỉ ngơi mọi người cũng không có.

Vương Song hít sâu một hơi, trầm giọng mở miệng.

- Tất cả mọi người ở lại trong xe, tắt đèn xe không được lên tiếng, ta cùng Chương Nghiệp ra ngoài kiểm tra, chờ chúng ta giải quyết hết Zombie bên trong thì các ngươi hẵng xuống.

Vương Song nói xong, nhìn về phía Chương Nghiệp, Chương Nghiệp nhún nhún vai, trực tiếp cầm một chiếc gậy bóng chày, dẫn đầu nhảy xuống xe.

- Tiểu Song, các ngươi cẩn thận!

Lý Tân biết Vương Song để bọn hắn ở lại để bảo vệ những người này, bởi vậy, không nhiều lời, chỉ căn dặn Vương Song một câu.

- Yên tâm đi, những con Zombie này không thể làm gì ta đâu!

Vương Song tiện tay phất phất, lộ ra một thủ thế thắng lợi. Đầu cũng không ngoảnh lại chạy vào bóng đêm cách đó không xa.

- Lão đại, ngươi mang theo những nữ tư này không sợ phiền phức sao? Hay là ngươi có hứng thú với bọn họ?

Hai người lặng lẽ đi vào trong biệt thự. Trên đường, Chương Nghiệp không khỏi tò mò hỏi Vương Song. Đây là sự nghi ngờ trong lònghắn, những nữ sinh này đều tay trói gà không chặt, hoàn toàn vướng víu, không hiểu vì sao Vương Song lại phải cứu các nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK