Tư Hàn nhìn đến người con gái xinh đẹp dưới thân mình, khuôn mặt nóng bừng cùng hơi thở phập phồng đang phả vào khuôn mặt tiêu soái của anh. Chiếc váy vướng víu chật chội sớm đã bị anh cởi bỏ, để lộ nước da trắng nõn đến mê luyến của cô.Tư Hàn nhẹ nhàng từng động tác di chuyển bàn tay mình mò mẫn toàn cơ thể cô. Anh lúc này có cảm giác như bản thân đang chiếm hữu lấy thân thể nhỏ bé có chút gầy gò của cô.
Tuyết Kì sớm đã rơi vào trạng thái mê man. Cô ôm lấy cổ anh mà cơ thể khẽ run. Cô cũng ý thức được bản thân đang làm chuyện gì. Nói đúng ra thì đây chính là lần đầu của cô...
Tư Hàn bắt đầu hôn lên môi đỏ mọng của cô rồi từ từ đặt nụ hôn xuống chiếc cổ trắng ngần rồi sau đó là đi xuống phía dưới. Từng thao tác của anh vô cùng uyển chuyển chuyên nghiệp. Anh vô cùng dùng sức nhẹ nhàng giống như không muốn để cô chịu tổn hại dù chỉ là một chút. Chỉ cần nhìn thấy một giọt nước mắt nhỏ từ khóe mắt của cô chảy xuống cũng đủ để anh thấy đau lòng.
Anh khẽ hôn lên khóe mắt của cô. Khoảnh khắc cao trào anh mỉm cười giọng điệu nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt cô.
- Tuyết Kì, anh yêu em.
Mọi chuyện diễn ra sau đó chính là một cảnh tình khó mà diễn tả hết. Hai người cứ vậy mà ân ân ái ái, trải qua một đêm xuân ái nồng nhiệt...
...
Sáng hôm sau, tại tòa khách sạn cao cấp nhất thành phố, nơi mà tối ngày hôm qua còn diễn ra biểu tiệc hết sức long trọng, Tuyết Kì tỉnh dậy trong tư thế ám muội. Mà bên cạnh cô lúc này là người đàn ông của cô. Tuyết Kì thò đầu vào trong chăn nhìn đến tình trạng không mảnh vải che thân của mình, lại quay sang nhìn người đàn ông khuôn mặt điển trai đang ngủ một cách ngon lành kia.Tuyết Kì cô hiện tại đang rất xấu hổ đến độ đỏ cả mặt. Bây giờ khắp cơ thể cô đều có thể nhìn thấy dấu tích mà đêm qua anh đã để lại cho cô, đủ để thấy đêm qua đã kịch liệt như thế nào.
Tuyết Kì ngượng ngùng muốn độn thổ, cô vùi đầu vào trong chăn mà giẫy dụa.
" Trời ơi, xấu hổ chết mất... ".
Thiếu nữ trải qua lần đầu tiên liền thẹn thùng không biết giấu mặt đi đâu. Cho đến khi hành động của cô làm kinh động đến Tư Hàn bên cạnh, anh mới thức giấc khẽ mở mắt. Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô lúc này, anh chỉ biết cười khẽ. Nhẹ nhàng kéo chăn chùm đầu của cô ra mà cong môi.
- Tỉnh rồi sao?
Tuyết Kì thấy anh nhếch mép nhìn cô mà cười thì càng thêm đỏ mặt, miệng thì lắp bắp nói không thành câu.
- Anh..em..chúng ta...đêm qua đã...
Tư Hàn nghiêng người chống khuỷu tay vào ga giường, bộ dạng yêu nghiệt dụ hoặc mà bá đạo nói:
- Đêm qua chúng ta đương nhiên là đã làm chuyện đó.
Sao? Lẽ nào em hối hận rồi?
Giọng nói nửa đùa nửa thật của anh càng khiến Tuyết Kì chắc chắn rằng đây không phải là giấc mơ. Mọi chuyện tối qua xảy ra đều là thật. Cô và anh đã làm chuyện người lớn rồi...Ay! Nghĩ lại cảnh tượng trong lúc không được tỉnh táo của mình, Tuyết Kì ngượng đến chính tầng mây. Cô lại quay ra trừng mắt, bộ dáng hung dữ nhìn anh mà lanh lảnh lên tiếng.
- Anh..anh còn cười?
Tư Hàn nhìn thấy cô như vậy thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Trong lúc cô còn đang tức giận trợn tròn mắt thì anh đã đưa tay ra sau đầu cô, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán cô.
- Tuyết Kì, bắt đầu từ hôm nay em đã chính thức trở thành người phụ nữ của Mặc Tư Hàn này, vậy nửa đời sau không cho phép em rời khỏi anh. Bởi vì từ giờ anh sẽ buộc chặt em ở bên cạnh, vậy nên cho dù bây giờ em có đổi ý cũng không kịp nữa rồi.
Tuyết Kì bị hành động cùng câu nói này của anh làm cho bất ngờ, nhất thời ngây người mà chớp mắt nhìn anh. Một lúc lâu mới hồi thần lại, không thể để thua khí thế đó của anh cô liền mở miệng tự tin mà câu môi.
- Ai nói em sẽ đổi ý chứ.
Tuyết Kì đứng dậy với lấy chiếc váy định mặc lại, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy không thích hợp. Trên người cô có nhiều dấu vết như này không phải rất dễ nhìn ra sao.
Tuyết Kì bĩu bĩu môi, quay sang trách móc nam nhân còn đang ngồi ngạo nghễ trên giường kia.
- Tư Hàn. Anh nói xem, giờ em phải làm sao để ra ngoài đây.
Tư Hàn nghe cô nói liền dùng cặp mắt sắc bén của mình nhìn lướt cô từ trên xuống dưới, sau đó anh liền nhanh chóng hiểu được vấn đề mà lấy ra chiếc di động trong túi quần dưới đất mà gọi cho ai đó.
Chỉ thấy nửa tiếng sau cửa phòng liền vang lên tiếng gõ cửa.
Tư Hàn đứng dậy khoác chiếc áo sơ mi nghênh ngang đi ra ngoài mở cửa.
Tuyết Kì dắng tai nghe liền cảm thấy giọng nói ngoài cửa có chút quen tai. Sau đó cô liền xấu hổ mà trốn vào góc giường.
Bên ngoài cửa vang lên giọng nói của nam nhân trẻ tuổi.
- Lão đại, đồ anh bảo em đã mang tới. Mà anh kêu em mang quần áo của phụ nữ đến là sao vậy? Lẽ nào...Không lẽ anh lén lút sau lưng chị dâu!
Trần Hạo đứng ngoài cửa, tay cầm một túi đồ, miệng không ngừng lảm nhảm linh tinh, suy diễn lung tung cả lên.
Tư Hàn cảm thấy cậu ta vô cùng phiền phức, liền không nói nhiều mà đáp cho cậu ta một câu rồi đóng sập cửa lại.
- Là chị dâu cậu.
Trần Hạo đứng ngoài cửa, sau khi nghe tiếng " rầm " của cửa phòng khép lại thì mặt mày ngơ ngác, đứng lặng tại chỗ một hồi lâu mới rời đi.
Chỉ có điều, cậu ta không thể ngờ rằng lão đại lại cùng chị dâu...
Haizz, nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Mặc xong quần áo Trần Hạo mang tới, Tuyết Kì vui vẻ nhấc chân bước ra ngoài. Thấy anh còn lề mề chưa ra, cô cao giọng thúc giục.
- Tư Hàn, anh mau ra nhanh, nếu không em đi trước đó.
Tư Hàn điềm đạm bước ra, bộ dạng yêu nghiệt cười đùa .
- Em dám bỏ mặc anh thật sao?
Tuyết Kì không muốn đôi co với anh. Cái dáng vẻ này của anh cũng đã khiến cho cô nghẹn ứ giọng không thể phản bác lại rồi. Quả đúng là ma lực của mỹ nam!
Khi hai người đi xuống đại sảnh tầng dưới liền nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng bất ngờ. Hiện tại mấy vị khách khứa trong giới kinh doanh hôm qua đã rời tiệc. Nhưng bây giờ lại có nhiều người bao vây ở đây, thật đúng là khó hiểu.
Nhìn thấy phía dưới toàn là đám phóng viên, mỗi người đều cầm trên tay một chiếc máy ảnh mà thi nhau chen chúc hình như là đang săn tin gì đó rất hot.
Mà tầm mắt của Tuyết Kì lại dừng lại trên người nam nhân bộ dạng xộc xệch, chật vật trong đám người kia. Không ai khác chính là Mặc Lâm Vũ. Tuyết Kì hơi nhíu mày, chuyện này rốt cuộc là sao.
Tư Hàn đứng bên cạnh cũng đã quan sát được. Anh nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô cùng cô đi xuống xem tình hình như nào.
Khi hai người đến gần chỗ đám người kia thì chỉ nghe thấy toàn lời tố tụng Mặc Lâm Vũ.
- Mặc thiếu, đêm qua cánh phóng viên chúng tôi đã chụp được ảnh nóng của anh, anh có gì để biện minh cho hành vi này không?
- Mặc thiếu, cô gái hôm qua ở cùng anh nghe nói là một nhâm viên khách sạn, anh qua lại với cô ấy sao?
- Mặc thiếu, anh có định chịu trách nhiệm với cô gái đó không?
Một loạt những câu hỏi được đám phóng viên loạn xạ đưa ra khiến cho Mặc Lâm Vũ bị bao quanh đầu óc rối rắm. Bộ dạng của anh ta lúc này có thể nói là vô cùng thảm. Anh ta vò đầu bứt tai không chịu được mà quát lớn.
- Đủ rồi. Cút hết đi cho tôi.
Sau đó mọi người liền thấy anh ta xồng xộc bỏ đi. Cả đám phóng viên vẫn không buông thầ bám lấy đuôi anh ta.
Tuyết Kì nhanh nhẹn bắt lấy một phóng viên vẫn còn ở đó mà hỏi.
- Này. Mặc Lâm Vũ kia bị sao vậy?
Anh phóng viên kia bị cô hỏi thì nhanh miệng trả lời.
- Cô không biết sao. Anh ta tối qua đã làm chuyện đó ngay trong khách sạn bị chúng tôi ghi hình được.
Tuyết Kì hỏi ra mới biết thì ra tối qua, cũng vào thời điểm cô bị hạ thuốc. Mặc Lâm Vũ đã cùng với một nữ nhân viên trong khách sạn làm ra chuyện xấu hổ rồi bị cánh nhà báo tìm đến nơi chụp lại toàn cảnh.
Chậc, chậc! Đúng là một tên tra nam mà.
- Phải rồi, anh có nhớ số phòng mà Mặc Lâm Vũ đêm qua ở không?
Tuyết Kì mở miệng hỏi tên phóng viên kia.
Chỉ thấy anh ta mở miệng đọc ra con số.
- 103.
Giờ thì cô có thể dám chắc kẻ đứng sau hạ thuốc cô là ai rồi.
Nhớ lại chuyện tối qua, ngay sau khi cô bị người ta hạ thuốc liền vác xác bò lên tầng trên. Nào ngờ lúc đi đến giữa hành lang cô liền gặp một nữ nhân viên trong khách sạn. Cô ta thấy cô đi đến liền ngỏ lời nói rằng đã chuẩn bị phòng sẵn cho cô, là phòng 103. Nhưng Tuyết Kì vì cảm thấy có chút không ổn nên dò hỏi cô ta thì biết được có một cô gái dặn cô ta như vậy. Tuyết Kì cảm thấy trong này chắc hẳn có ý đồ gì đó nên cô đã từ chối cô nhân viên kia mà đi thẳng đến cuối dãy, cuối cùng vì không thể chịu nổi nên cô đã đi vào căn phòng cuối cùng của tầng 2.
Giờ nghĩ lại cô càng cảm thấy có người cố ý dàn xếp mọi chuyện, để Mặc Lâm Vũ có cơ hội làm bậy với cô. Cũng may cô nhanh trí không để mắc bẫy của kẻ đó.
Tuyết Kì thở phào một hơi quay sang nhìn Tư Hàn, lại bắt gặp Lý Tuệ Khanh đang đứng ở chân cầu thang nhìn ra chỗ Mặc Lâm Vũ vừa rời đi mà nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tối sầm lại tức giận mà không phát tiết được.
Nhìn theo góc độ của cô ta có lẽ là không thể nhìn thấy anh và cô.
Tư Hàn nhìn thấy cô định nói gì với mình nhưng lại quay sang hướng khác thì tầm mắt cũng dịch chuyển theo hướng mắt của cô.
Anh nhìn thấy dáng vẻ đó của Lý Tuệ Khanh thì con ngươi đen lại, thoáng chốc anh như hiểu ra mọi chuyện. Không lí nào lại trùng hợp đến vậy. Cô bị hạ thuốc, Mặc Lâm Vũ cùng nữ nhân viên khách sạn, rồi Tuyết Kì còn hỏi tên phóng viên kia số phòng nữa. Mọi chuyện đã rõ, người muốn hãm hại nữ nhân của anh chính là cô ta.
Thoáng chốc ánh mắt của anh trở nên sắc lạnh. Vẻ đáng sợ toát ra từ người anh liền hướng đến cái người tên Lý Tuệ Khanh kia.
Danh Sách Chương: