• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai năm sau.

Vào mùa đông, sự lạnh lẽo đem những chùm mai dương vàng nhạt lung lay theo gió, lẩy bẩy như đang gẩy đàn, gió rít lấy từng hồi, tựa như tiếng sáo. Bầu trời xanh nhẹ nhàng, gió cũng nhẹ nhàng mùi hương hoa cỏ. Thành phố S đã thay đổi rất nhiều. Không khó để có thể thấy được sự phát triển của nó, chỉ là song song cùng với sự thay đổi kia, lại có những hình ảnh đã bao nhiêu năm vẫn luôn còn.

Ngoài vườn, Mạc Khởi ngồi trên xe lăn đọc sách, trên người mặc một chiếc áo lông dày đen nhánh, còn đeo thêm kính. Uông Thư Vỹ thì bận rộn trồng thêm một vài cây mai dương nhỏ. Khệ nệ cầm bay bới đất. Hai người ai làm việc nấy của mình, không cần nói một lời, chỉ cần sự lặng im cũng đủ để không gian trở nên nhu hòa đến lạ.

Hai năm nhanh qua như cơn gió đầu cành. Chớp mắt Uông Thư Vỹ đã mười chín tuổi. Cô đang ở độ tuổi đẹp nhất của một thiếu nữ. Không còn dáng vẻ nhỏ bé gầy gò như trước kia, đã cao hơn một chút, khuôn mặt cũng bụ bẫm thêm một chút. Hai năm này được Mạc Khởi ở bên chỉ dạy như một người thầy, cô không còn là cô bé ngốc nghếch như trước kia nữa. Khi đối mặt với Mạc Bích cũng như Giang Mộng đều biết cách mà tự bảo vệ bản thân, cũng khiến cho Mạc Khởi bớt nhọc lòng đôi chút. Thế nhưng cô khi bên cạnh hắn, thì lại vẫn là một đứa trẻ.

"Mạc Khởi, em thấy anh đọc cuốn Suy Tưởng đó đã hai năm rồi đó, anh không thấy chán sao?"

Mạc Khởi hơi nâng gương mặt, chỉnh gọng kính lên rồi nhìn cô.

"Con bé này, còn dám ý kiến sao. Nếu như không phải tại em, tôi đã đọc xong nó từ lâu rồi."

Uông Thư Vỹ hơi chột dạ, quên mất bàn tay còn dính bùn đất mà đưa lên quẹt mũi.

"Xì, anh lại đổ lỗi cho em rồi."

Hắn bật cười. "Lo mà trồng mai dương của em đi."

Uông Thư Vỹ hì hục chôn rễ mai dương xuống đất, thầm nghĩ. Có phải Mạc Khởi lại quên không nhỉ, cuốn sách đó anh đã đọc xong từ lâu rồi, vậy mà mỗi lần cô thấy anh đọc, anh lại nói là chưa đọc lần nào. Rõ ràng hôm qua đã đọc qua quá nửa cuốn, hôm nay lại thấy mới chỉ lật vài trang đầu. Vả lại thời gian này Mạc Khởi còn hay quên, gọi tên cô thành cái tên gì đó rất lạ, cô cố nhớ lại. Là gì nhỉ....à phải rồi, là Kha Anh.

Uông Thư Vỹ thở dài, bệnh tình của Mạc Khởi ngày càng không tốt, hai năm nay không tiến triển mà còn tệ đi, nhìn hắn, cô không tránh khỏi xót xa trong lòng.

Bỗng từ phía xa của hành lang nhìn về khu vườn, bất chợt cô thấy được hai bóng người lạ. Một người nam cao lớn toàn thân mặc đồ đen, khoác chiếc áo khác dạ và một chiếc khăn len màu hồng. Người nữ thì mặc một chiếc áo len cổ lọ trắng, khoác áo gió hơi mỏng.

Dường như cũng có thể cảm nhận được sự xuất hiện của hai người đó, Mạc Khởi xoay đầu nhìn qua. Nhưng khác với ánh nhìn tò mò của Uông Thư Vỹ, hắn lại trở nên kinh ngạc.

"Cậu hai...đi lối này...." Bỗng người quản gia xuất hiện đưa tay ra trước mời hai người đó. Người nam khuôn mặt kinh diễm như tượng thần khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua Mạc Khởi một cái rồi bước đi. Lúc này Mạc Khởi vẫn còn chưa tin được vào mắt mình, dung mạo của người đàn ông đó khiến cho ký ức về tám năm trước hiện ra mồn một trước mắt hắn. Người đó, tại sao hắn lại trở về rồi.

Hai người đó đã đi khuất, Mạc Khởi dường như không giữ nổi hô hấp, chợt ho khan một trận thập tử nhất sinh.

Uông Thư Vỹ hốt hoảng vội vàng chạy đến.

"Mạc Khởi, anh sao vậy?"

Mạc Khởi tay ôm lấy lồng ngực, cổ họng đau đớn như xé tan ra. Hắn lắc đầu, cố nén lại cơn đau chỉ tay về phòng. Uông Thư Vỹ hiểu ý hắn. Sau khi đưa hắn về phòng, lại chạy đi lấy thuốc cho hắn uống.

Tại phòng của Mạc Thuận, người đàn ông đứng ngay trước cửa sổ, ánh mắt vẫn không hề nhìn lấy ông ta dù chỉ một cái.

Mạc Thuận đặt điếu thuốc xuống gạt tàn, nhấn nhẹ một cái, một chút khói thuốc cũng theo đó mà tắt lịm di, phần còn lại phả vào trong không khí, ẩm lên một mùi quen thuộc.

"Cuối cùng thì con cũng chịu về rồi..." Giọng Mạc Thuận vang lên, phá vỡ sự im lặng kia.

"Ông rất mong tôi trở về?" Hắn hỏi một câu.

"Đương nhiên rồi, Mạc Nghiên à, anh trai con không khỏe, lại không sinh thêm con cái. Ta cũng đã già rồi, người trông mong được, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có con thôi."

Neson Mạc Nghiên cười khẩy một cái, cảm thấy thực nực cười. Nhìn quanh căn phòng đầy xa hoa này, lại nhìn vào người đàn ông trước mặt mình. Đôi mắt màu xám thâm sâu hiện lên tia chán ghét.

"Nếu như không phải người anh trai đó của tôi đã trở nên vô dụng thì sao ông có thể mong tôi trở về nơi này. Tôi không phải kẻ thích nghe mấy lời ngon ngọt. Hai chúng ta còn xa lạ gì nhau nữa. Ông không cần phải cẩn trọng mà nói với tôi như vậy đâu. Hơn nữa lần này tôi trở về cũng không phải để gặp ông. Tôi không ham muốn gì cái gia tài này của ông cả."

"Mạc Nghiên, ta biết con hận ta, nhưng thực sự năm đó ta không biết là...."

"Là có sự tồn tại của tôi chứ gì." Mạc Nghiên khẽ nói, rồi hắn chợt cười đầy mỉa mai. "Một người đàn ông tệ bạc như ông lại có thể khiến cho mẹ tôi cam tâm tình nguyện. Đúng thật là trớ trêu. Bà ấy yêu một người đàn ông mà bà ấy cho là tốt nhất trên đời. Không ngờ lại chọn phải một người đã có vợ con."

"Ta...." Mạc Thuận hơi cúi đầu xuống, ông ta không dám đối diện với Mạc Nghiên. Hơn hai mươi tám năm nay ông ta chưa từng làm tròn bổn phận của một người cha, kể cả với Mạc Khởi hay Mạc Nghiên, đều như nhau cả. Ông ta là kẻ khốn, và cũng là kẻ tự biết bản thân mình như thế nào. Những truyện trái luân thường đạo lý ông ta làm ra, nhiều không kể hết.

"Ông không cần phải cảm thấy có lỗi làm gì, mẹ tôi chết rồi, vừa hay có thể thành toàn cho ông. Tôi cũng không phải là người thích mang oán hận sống hết cuộc đời. Với người như ông, bẩn lắm."

"Mạc Nghiên, là ta có lỗi, hãy để ta bù đắp cho con, được không?"

"Mạc Nghiên tôi có thể sống đến bây giờ không cần đến người cha như ông. Hiện tại là thế, sau này cũng sẽ như thế. Đừng cố can thiệp vào cuộc sống của tôi. Nhất là Uông Tịnh Lam, đừng tưởng tôi không biết ông đã làm gì. Cô ta là người của tôi, nếu như ông dám đụng đến một cọng tóc của cô ta. Tôi sẽ lấy cái mạng đần của ông. Tôi dám nói dám làm."

Mạc Nghiên nói xong, khuôn mặt vô cảm bước ra khỏi căn phòng. Mạc Thuận không còn có thể đứng vững, hai chân vô lực ngồi phịch xuống ghế. Đôi mắt nhăn nheo đắng cay nhớ lại rất nhiều năm về trước. Nhớ về sai lầm của ông ta. Chính sự khốn nạn của bản thân đã khiến cho một cô gái trẻ khổ đau. Khiến cho người vợ nhất mực nền nã của ông ta phải ôm hận đến cuối đời. Chết đi trong mối uất ức.

Một giọt nước mắt trong suốt khẽ chảy xuống gò má của ông ta, sự hối lỗi muộn màng không thể cứu vãn cuộc đời của hai người phụ nữ. Càng không thể cứu vãn thứ lương tâm sớm đã thối rữa của ông ta.

Ngoài hành lang, Mạc Nghiên vừa đi ra ngoài đã gặp phải Uông Thư Vỹ đang đi đâu đó. Cô theo phép lịch sự cúi đầu chào hắn một cái rồi đi làm việc của mình. Hắn hơi nheo mắt, cảm thấy cô gái này cứ quen quen, rất giống một người hắn đã từng gặp, thế nhưng lại chẳng thể nhớ ra là ai.

Vị quản gia thấy hắn nhìn Uông Thư Vỹ như vậy, nhanh miệng giới thiệu với hắn.

"À, đó là thiếu phu nhân, cậu hai, người có thể gọi cô ấy là chị dâu."

"Đó là vợ của Mạc Khởi?" Mạc Nghiên có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Dạ phải thưa cậu hai. Cô ấy vào đây cũng đã được hơn hai năm rồi ạ..."

"Cô ta tên Uông Thư Vỹ đúng không?" Bỗng hắn hỏi một câu.

Người quản gia hơi ngơ ngác. Làm sao mà cậu hai lại biết được tên của cô ấy. Không phải cậu ấy mới từ Pháp trở về thôi sao? Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, người quản gia liền gật đầu.

"Dạ phải."

Mạc Nghiên khẽ nhếch môi cười, cô gái xinh đẹp như vậy, chẳng trách Uông Chính Thành lại...

"Đưa tôi đến gặp anh ta đi."

"Dạ?"

"Tôi muốn gặp Mạc Khởi."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK