• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uông Chính thành lái xe đi khỏi biệt thự, trời mưa lớn, cần gạt nước không thể gạt hết những đợt mưa tới tấp lên mặt kính, hắn phóng xe như điên trên đường, nghĩ tới những gì mà Uông thư Vỹ nói, hắn thực sự không thể kiềm chế được cơn phẫn nộ trong lòng, tại sao hắn đối với cô như thế, cô vẫn luôn nhớ tới Mạc Khởi, tại sao cô một câu cũng không chịu nghe hắn giải thích?

Thành phố s về đêm đẹp đẽ lại hào hoa, những cơn mưa tầm tã cũng không thể khiến nó bớt đi một chút hoa lệ.

Chỉ là đối lập với nét hoa lệ ấy, lòng người càng tối tăm. Uông Chính Thành uống rượu hết ly này đến ly khác, uống đến say mèm, hắn hận thực tại này, hận chính bản thân mình khốn kiếp, nghĩ tới Thư Vỹ, trái tim lại càng đau đớn hơn, cô kiên cường như vậy, hắn biết phải làm sao? Cô lẽ nào không hiểu, hắn yêu cô đến thế, sẽ nỡ lòng làm ra loại chuyện đó ư?

Rượu trôi xuống cổ họng hắn nóng ran, thật khó chịu biết mấy, nhưng lại không thể lấn át được nỗi đau đớn trong lòng hắn. Chỉ là hắn không biết được, đối với hoàn cảnh như vậy, sẽ ai có thể dễ dàng tha thứ cho hắn, nhất là Thư Vỹ, càng yêu sẽ càng hận, càng hy vọng, thất vọng sẽ đau đớn gấp vạn lần.

Hắn cười bản thân, cười trong nước mắt, ôm lấy lồng ngực sắp vỡ tan, quằn quại trong chính nỗi đau cuả mình, Hương thơm mái tóc cô vẫn còn vấn vương trên bàn tay hắn, hắn tham lam hít lấy mùi hương đó, cố tưởng tượng cô đang ở bên cạnh mình, nhưng tất cả chỉ là tham vọng xa vời, hắn cảm thấy tồi tệ biết bao, hắn đã làm gì thế này, lại là tổn thương, lại là sai lầm.

Mưa lớn, giống như lòng người trút bỏ mọi thương đau, nhưng sao nỗi thương đau của hắn, mãi mãi chẳng thể dứt.

________________

Ngày hôm sau, ánh sáng từ cửa sổ chiếu thẳng vào căn phòng, Uông Chính thành bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Điện thoại rung lên, hắn không nhìn tới, phải đến lần thứ ba, mới đưa máy lên, không nhìn qua mà nghe máy.

"Uông Chính Thành!!!!" Giọng của Mạc Nghiên hét lớn.

Uông Chính Thành ôm lấy đầu nhức nhối.

"Chuyện gì..."

"Rốt cuộc cậu đang ở đâu, cậu có biết tôi đã điện cho cậu bao nhiêu cuộc rồi không!!!!"

"Tôi ở công ty...Có chuyện gì? Nếu không có thì tôi cúp máy đây."

Mạc Nghiên chửi hắn.

"Khốn kiếp, cậu...cậu có biết là lão già Hạ gia đó đã đưa Uông Thư Vỹ đi rồi không!!!!"

Uông Chính Thành trợn mắt.

"Cái gì?"

"Lão ta đêm qua đã đưa Uông Thư Vỹ đi, ngay lạp tức làm phẫu thuật, sáng nay......"

Uông Chính Thành nghe đến đây, toàn thân giận đến mức run rẩy, Thư Vỹ của hắn, đã bị lão ta đem đi phẫu thuật? Hắn không biết giây phút đó bản thân đã trải qua như thế nào, chỉ biết rằng thời khắc đó, toàn bộ thế giới của hắn, đều đã sụp đổ rồi.

Khi hắn chạy đến nơi, Mạc Nghiên đang đứng ôm lấy Tịnh Lam.

"Phẫu thuật đã xong rồi." Mạc Nghiên nói với hắn.

Nghe được câu nói này, hai bàn tay hắn trở nên run rẩy, vẻ mặt bàng hoàng.

Tịnh Lam thấy mặt Uông Chính Thành, liền chạy đến tát thẳng vào mặt hắn ta.

"Rốt cuộc cậu đã nói như thế nào hả? Cậu đã hứa sẽ bảo vệ con bé, cậu đã hứa, là sẽ dừng lại cơ mà?'"

Mạc Nghiên chạy tới đỡ Tịnh lam.

"Tịnh Lam, đừng kích động."

Uông Chính Thành bị một cái tát, thật đau, nhưng cũng tốt lắm, để khiến cho hắn tỉnh táo lại.

Hai phòng phẫu thuật được sắp xếp ở cạnh nhau. Lão già họ Hạ cũng đứng ở đó. Hắn đi tới hắn tóm lấy cổ áo của lão ta, đau đớn là hỏi một câu.

"Tại sao ông lại làm như vậy? Tôi đã nói là sẽ cứu cô ấy rồi, tại sao...."

"Tôi chỉ giúp cậu sớm trả lại những gì mà cậu nợ Hạ gia thôi."

Hắn điên tiết, hét lên.

"Là tôi nợ!!! Tôi sẽ trả, không phải Thư Vỹ?"

Lão ta cười khẩy.

"Là ai đã nói sẽ lấy thận của đứa con gái đó cho con gái tôi chứ?"

Mặt Uông Chính Thành gượng lại tái xanh. Phải, lời này là hắn đã nói. Nhưng mà....

Lúc này, cánh cửa phòng phẫu thuật được mở. Uông Thư Vỹ vừa được đẩy ra từ phòng cấp cứu, toàn thân cô đầy máu, khuôn mặt trắng rã, nhợt nhạt như xác chết, đôi mắt đẹp đẽ che phủ bởi hàng mi đen nhánh đã nhắm lại thật chặt.

Uông Chính Thành đẩy lão già họ hạ ra, chạy tới bên cô, sắc mặt hắn trở nên xanh tái, hắn từ từ lại gần cô hơn, tay chạm vào bàn tay cô, nó lạnh toát cứng đờ, giống như cô không còn sống nữa. Hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trái tim run lên từng hồi, quặn lại không còn thở nổi.

Uông Tịnh Lam lạnh lùng đẩy hắn ra khỏi Uông Thư Vỹ. Tức giận mà nói.

"Anh nhìn cho kỹ, đây là Thư Vỹ, không phải người phụ nữ đó của anh, nếu như anh còn lương tri, vậy thì hãy buông tha cho cô ấy đi. Thứ anh muốn đã có được rồi, chẳng lẽ anh còn muốn cô ấy chết đi mới cam lòng hay sao, người anh nên quan tâm là Hạ Thụy Lan, cô ta vẫn còn trong đó. Anh đi đi."

Nhưng Uông Chính Thành không quan tâm đến những lời mỉa mai mà Uông Tịnh Lam vừa nói. Ánh mắt hắn vẫn chỉ nhìn người con gái nhỏ bé nằm hôn mê đó. Cô gái có mái tóc nâu nhạt đẹp đẽ, có đôi mắt đẹp nhất trên đời. Cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi chưa hiểu sự đời. Từ khi sinh ra cho đến thời khắc này, cô vẫn chưa từng có lấy một ngày thực sự vui vẻ, bởi vì người đã cướp mất cuộc sống vốn có của cô chính là hắn. Người đã ép cô đến bước đường này, biến cô trở thành một cái xác như thế này cũng chính là hắn, vậy thì hắn có gì mà phải đau đớn nữa đây, lẽ ra hắn phải vui mới đúng, tất cả đều quá đúng ý hắn còn gì. Nhưng mà...lúc này hắn lại không thấy vui vẻ một chút nào. Trái tim hắn bị bóp nghẹn lại như muốn vỡ tan ra, từng tế bào trên cơ thể đều cảm thấy đớn đau, vô lực, đầu óc hắn trống rỗng. Dường như hắn cũng không còn là hắn nữa. Hắn nhớ đến từng giây phút bản thân dày vò cô, nước mắt, đớn đau, tất cả đều là lưỡi dao sắc bén đâm vào từng thớ thịt trên người hắn.

Hắn bần thần đưa tay vuốt lấy khuôn mặt gầy gò của Uông Thư Vỹ, chợt nhận ra cô đã gầy đi rất nhiều, giọng hắn hơi run rẩy, đôi lúc lại nghẹn ngào.

"Thư Vỹ...Cô ấy không sao chứ?"

Hắn hỏi một câu mà chính hắn có lẽ không ngờ tới là bản thân mình sẽ nói ra.

Còn Uông Tịnh Lam, cô chỉ cảm thấy thật nực cười. Người đàn ông này quả thực coi Uông Thư Vỹ là em gái hay sao, hay là đối với hắn cô bé chỉ là một thứ công cụ và là một món đồ không có chút đáng trân trọng nào.

"Anh có tư cách để hỏi câu hỏi này ư. Một cô bé đáng yêu như thế, thiện lương như thế, anh nhìn xem. Đó mà là không sao ư?"

Uông Tịnh Lam trợn mắt, hét lên vào mặt hắn.

Nhưng hắn biết phải làm gì đây. Trước đây, hắn tàn nhẫn chọn cách đó, bởi nếu không chọn cách đó, vậy thì Hạ Thụy Lan sẽ chết, hắn nợ Hạ thụy Lan rất nhiều cũng nợ Sinh Thần rất nhiều, hắn giữ lại cho Sinh Thần không một người mẹ. Chẳng lẽ hắn làm như vậy là sai sao.

Hắn không sai, không hề sai, nhưng mà một câu phản bác lại Uông Tịnh Lam hắn cũng không nói ra được.

"Tôi không hiểu giữa các người rốt cuộc là mối quan hệ gì, càng không hiểu rốt cuộc anh suy nghĩ gì, tôi chỉ biết đến thời khắc này, giữa cô bé và anh đã chấm dứt rồi, tôi sẽ mang cô bé đi. Anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con bé nữa."

Uông Tịnh Lam nói, ra hiệu cho y tá đẩy xe đi.

Uông Chính Thành bị đẩy ra, chân hắn không đứng vững, ngã xuống dưới nền nhà. Mùi thuốc sát trùng hăng hắc nồng nặc phả khắp nơi khiến cho hắn mơ hồ, bóng dáng Uông Thư Vỹ xa dần, bàn tay hắn cũng lạnh tanh.

Người bác sĩ phụ trách cho Hạ Thụy Lan đi ra báo cho hắn, Hạ Thụy Lan đã được ghép tạng thành công, thận rất tốt, hệ miễn dịch không bài trừ trái thận này, về tương lai, chắc chắn không có vấn đề gì, nói hắn có thể vào thăm Hạ Thụy Lan được rồi.

Từ xa, trợ lý Ung cũng đã chạy đến, cậu ta dường như vẫn còn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, còn vui mừng báo cho hắn một tin.

"Cậu chủ, tôi gọi cho cậu mãi không được, cậu Mạc nói cậu ở đây nên tôi liền chạy đến, cậu biết không, chúng ta lặn lội ở New york xuốt ba tháng không hề uổng công, cuối cùng cũng có kết quả rồi, giáo sư Peter đã liên hệ tới bệnh viện đại học Time, đã tìm được người chết não hiến tạng phù hợp. Chúng ta có thể cứu cô Hạ rồi, như vậy thì cô Thư Vỹ sẽ không cần phải hiến tạng nữa!!!!"

Cậu ta nói xong, lại thấy khuôn mặt Uông Chính Thành không biểu cảm. vô hồn.

"Vậy sao..."

Hắn chỉ nói một câu đó, không ngoảnh mặt lại, cũng không đi vào, hắn chỉ cố gắng bước đi về phía trước, nhưng bước chân nặng trĩu, run rẩy, giống như đã bị rút hết sức lực.

Trợ lý Ung khựng lại, không hiểu vì sao hắn lại có biểu cảm như thế, nhìn mọi người đứng xung quanh đều im lặng, bất an ý thức được dường như đã xảy ra chuyện gì đó.

_______________

Nam gia, Nam Trân Tâm tự nhiên bồn chồn lo lắng, nằm trên giường trằn trọc mãi không thể ngủ được, xuống giường cầm lấy điện thoại, vốn là muốn gọi cho Uông Thư Vỹ, nhưng mà cô làm gì có số. Lại vứt điện thoại sang một bên. Thở dài thườn thượt một hồi lâu. Cuối cùng đành xuống lầu uống một cốc nước, không ngờ lại gặp ngay Nhạc Ca.

"Chị."

Nhạc Ca ngước mắt lên, nhìn thấy cô liền mỉm cười.

"Trời đã khuya như thế này, sao còn chưa ngủ nữa."

Nam Trân Tâm xị mặt chạy đến ôm lấy cánh tay Nhạc ca, nũng nịu.

"Em không ngủ được, có một số chuyện nghĩ mãi không ra, nên là..."

Nhạc ca cười cười véo mũi nhỏ của cô.

"Em mà cũng có lúc không ngủ được cơ đấy."

Nam Trân Tâm bĩu môi.

"Em đâu phải heo!"

Nhạc Ca đưa cho Trân Tâm ly nước.

"Anh em bận công việc, nói chị quan tâm em nhiều hơn một chút."

"Anh em nói vậy?"

"Thế nào, có chuyện gì đúng không, là bên công ty sao?"

"Thực ra cũng không có gì nghiêm trọng, em mới tiếp quản công ty đó, ban đầu gặp khó khăn là đương nhiên.

Nhạc ca mỉm cười.

"Nếu như không nghiêm trọng, mắt em đã không thâm quầng như vậy, chị nghe rồi, là AG?"

Trân Tâm ngạc nhiên.

"Sao chị biết?" Cô thấp thỏm, có khi nào chị ấy cũng biết đứng đằng sau đó chính là Nhạc Hiểu luôn rồi không....

"Tin tức tràn lan mặt báo, nếu như chị còn không biết nữa thì khác gì người rừng."

Trân Tâm im lặng.

Nhạc Ca nhìn ra Nam Trân Tâm.

"Căn cốt của Nam gia không nằm ở kinh doanh, mấy công ty đó em không cần quan trọng như vậy, người ngoài muốn thâu tóm, nhất là con sói lớn như AG, chúng ta cũng không thể nào đấu lại được."

"Nhưng em cũng không thể để AG lấy đi Nhất Hoàng!!!"

"Chúng ta kinh doanh lấy lợi nhuận chứ không phải danh tiếng, Nam gia dùng Nhất Hoàng, chẳng qua chỉ để củng cố cho chức vị trong quân đội của cha em và Nam trấn Ảnh thôi..."

Nam Trân Tâm nghe vậy, nhưng vẫn mịt mờ.

Nhạc Ca nói.

"Xu hướng hiện tại đã thay đổi rồi, tuy nhiên cá lớn nuốt cá bé vẫn là đương nhiên, chị nghĩ, giao Nhất Hoàng cho AG không hẳn là không có lợi ích."

"Lợi ích?"

"Phải, em nghĩ xem, cạnh tranh thị trường càng ngày càng lớn, cung cầu lại không đồng đều, nếu như không thể tiếp cận đủ nguồn cầu, vậy ta cũng sẽ không thể giữ được vị thế, rủi ro xảy ra, đương nhiên sẽ dẫn đến hậu quả. Núp dưới cánh tay của AG, chẳng phải chính là một cách để bao toàn hay sao, dù chỉ là mang danh công ty con, đó cũng không phải là một đường đi thiệt thòi...."

Nam Trân Tâm nghe xong, cũng được thông suốt, phải rồi, dù gia nhập hay bị thu mua, nhân sự vẫn giữ như cũ, hơn nữa người nắm quyền của Nhất Hoàng vẫn là cô, Nhạc Hiểu có muốn làm gì cũng khó.

"Chị...em không ngờ là chị còn biết cả kinh doanh...chị thật là thông minh."

Nhạc Ca xoa đầu cô.

"Không phải chị thông minh, mà là em đang trong một mớ hỗn độn, nếu đưa mắt đi xa hơn, bỏ đi đám mây mờ trước mắt, chắc chắn sẽ nhìn ra.

Nam Trân Tâm thở dài, mây mờ ư, quả thật là cô đang nằm trong mớ hỗn độn đấy, vùng vằng mãi cũng chẳng thể bước qua được.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK