• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa về đến phòng, cô vội đi tắm rửa thay đồ, người ướt như chuột lột, lạnh run người. Trong lòng vẫn còn suy nghĩ mãi về cô gái kia. Không biết là vì lý do gì, lại cảm thấy cô ấy có thứ gì đó rất giống mình. Đồng bệnh tương liên, có lẽ giữa hai người họ thực sự là có cùng một căn bệnh.Uông Thư Vỹ nằm lên giường, trằn trọc mãi không thể ngủ được, nghĩ đến hành động của Uông Chính Thành chiều nay, bồn chồn không yên. Không biết giờ này hắn đã ngủ chưa. Có ăn tối chưa, con người bận rộn như hắn, có khi còn chưa chịu rời bàn làm việc. Cô lăn qua lăn lại, hết thở dài lại ra gần cửa sổ ngồi. Cuối cùng đến sáng, lại ngủ quên bên khung cửa sổ.

Đến gần trưa, bỗng có tiếng gõ cửa. Uông Thư Vỹ ngủ ly bì, có nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng lại không tài nào đứng dậy được, cố gắng lắm mới đi được đến cửa thì cũng đã tốn vài phút.

Sau khi mở cửa, thì đứng đó lại là một cô gái. Mà cô gái này khi nhìn thấy cô thì lại vô cùng kinh ngạc.

"Cô là Uông Thư Vỹ?"

Uông thư Vỹ vỗ vỗ trán, nhìn kỹ lại thì nhận ra người trước mặt.

"Là cô?"

Đúng vậy, trước mặt cô lúc này chính là cô gái mà ngày hôm qua cô đã cứu.

"Cô là em gái của Uông Chính Thành sao?"

Uông Thư Vỹ còn chưa hiểu chuyện gì, trên mặt còn đặt cả một dấu hỏi.

Cô gái đưa tay ra phía trước, tươi cười với cô.

"Xin chào, tôi là Chu Thuần Bình."

Uông Thư Vỹ tuy chưa rõ ràng mọi chuyện nhưng theo phép lịch sự, cô cũng đưa tay lên bắt tay với Thuần Bình.

"Chào cô."

Thuần Bình nắm lấy tay cô, phút chốc đã bị nhiệt lượng từ cô khiến cho giật mình.

"Cô sốt rồi?"

"Tôi..."

Thuần Bình không để cho cô kịp nói gì đã đi ngay vào trong phòng. Vẻ mặt của Thuần Bình lộ rõ vẻ lo lắng.

"Chắc là do ngày hôm qua cô đã nhảy xuống biển cứu tôi nên nhiễm lạnh rồi."

Uông Thư Vỹ đưa tay lên trán, đúng là hơi nóng, cả người cô còn có cảm giác mệt mỏi nữa.

Thuần Bình kéo cô ngồi lên giường, sau đó điện thoại gọi người mang nhiệt kế cùng thuốc cảm sốt lên phòng, còn cô thì chạy vào phòng tắm, lấy khăn đã tẩm ướt chạy ra chờm lên trên trán cho Uông Thư Vỹ. Rót một cốc nước ấm, đưa đến cho cô.

"Nhưng mà cô...cô là ai?"

"Tôi là Thuần Bình."

"Không...ý tôi là...sao cô lại biết tôi ở đây, còn biết tên tôi nữa."

"À...Tôi..thật ra tôi cũng không ngờ cô lại chính là cô gái hôm qua. Là Uông Chính Thành đã nhờ tôi lên gọi cô."

Uông Thư Vỹ ngẩn người.

"Anh cả? Cô quen anh ấy?"

"Uông Chính Thành là chủ tịch của UN, chắc cô cũng biết, khách sạn này thuộc sở hữu của tập đoàn, cha tôi là Chu Phó phụ trách nơi này, nhưng ông ấy đã được chuyển về Hongkong làm việc. Thế nên tôi thay mặt ông ấy tiếp quản nơi này. Hiện tại tôi là quản lý khách sạn."

Uông Thư Vỹ cầm ly nước ấm trong tay, gật gù.

"Thì ra là vậy."

"Mà này, tôi không ngờ chủ tịch Uông lại có một cô em gái đáng yêu như vậy đấy. Ngài ấy thường ngày lạnh lùng cộc cằn, cô là em gái ngài ấy, chắc phải chịu đựng nhiều lắm."

Uông Thư Vỹ cười trừ. Cô và hắn thực ra cũng đâu phải là anh em ruột, nói là chịu đựng, thực ra cũng không hẳn là chịu đựng, số cô vốn là bị hắn dày vò mà.

Sau khi nhân viên đem hộp thuốc lên, Thuần Bình đo nhiệt độ cho cô, Uông Thư Vỹ sốt nhẹ, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi là ổn.

"Mà chủ tịch cũng thật là, sao lại có thể bỏ lại cô một mình ở đây được, dù có chuyện gấp gì thì cũng phải biết thu xếp chứ."

Uông Thư Vỹ nhìn cô, hỏi.

"Anh ấy rất bận sao?"

Thuần Bình vừa lấy thuốc cho cô, vừa nói.

"Nghe nói có một đợt điều chỉnh nhân sự phía trên ban quản trị, thời gian này đúng là có bận. Vừa rồi bỗng nhiên ngài ấy gọi cho tôi, tôi còn tưởng là có chuyện gì. Hóa ra lại là nhờ tôi đến gọi cô, vì buổi sáng nhân viên phụ trách không thấy cô xuống, thật không ngờ là cô lại bị sốt. Chuyện ngày hôm qua...cho tôi xin lỗi..."

Uông Thư Vỹ lắc đầu. "Không sao, cô cũng có lý do của mình mà..."

"Thật ra lúc đó tôi không nghĩ được gì nhiều, chỉ mong tìm lại chiếc nhẫn đó."

Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên. Chu Thuần Bình nhìn số điện thoại, ánh mắt lại nhìn Uông Thư Vỹ.

"Sao vậy?"

Thuần Bình cười, nói thầm. "Sếp lớn, anh trai cô."

Sau đó nghe máy.

"Xin chào, là tôi đây.....Vâng....tôi đã lên rồi. Hình như cô ấy có chút không được ổn...vâng....tôi đã cho cô ấy uống thuốc, vâng....vâng. "

Tiếng điện thoại nhỏ, cô không biết được Uông Chính Thành đã nói gì với thuần Bình. Chỉ là có cảm giác như hắn đang hỏi thăm về cô, thật giống như quan tâm đến cô vậy. Cảm giác này với cô có chút bỡ ngỡ, trong lòng không hiểu vì sao lại trở nên buồn như vậy.

Thuần Bình tắt máy, thở phào một hơi.

"Tôi chưa từng thấy ngài ấy nói nhiều câu với tôi như vậy luôn."

"Anh ấy sao rồi..."

"Ngài ấy chắc chắn là không sao rồi, mà tôi thấy kỳ lạ thật, tại sao ngài ấy lại phải gọi cho tôi, trong khi không trực tiếp gọi cho cô."

Uông thư Vỹ cúi mặt xuống, có lẽ là anh ấy không muốn nói chuyện với cô. Hơn nữa, từ ngày mà hắn đưa cô đi, giấy tờ và điện thoại của cô hắn đều giữ lấy, cô muốn lấy lại cũng chẳng thể tìm được. Muốn hỏi hắn chuyện này, nhưng mãi vẫn không dám ở miệng.

Thuần Bình đi tới kéo rèm cửa sổ lại. Nói với cô.

"Mùa này ở đây gió lạnh và rất độc, cô nên cẩn thận một chút thì hơn. Tôi xuống lấy điểm tâm cho cô."

"Không cần...lát nữa tôi sẽ xuống ăn..."

Thuần Bình cười.

"Không sao, cứ để tôi lấy cho, làm sao tôi có thể để một cô gái xinh đẹp như thế này phải cực nhọc chứ."

Nói xong, cô đi ra ngài. Uông Thư Vỹ cười nhẹ nhàng. Thuần Bình thật biết đùa. Cô ấy là một cô gái hoạt bát, không chỉ xinh đẹp mà còn rất cởi mở, dù chỉ tiếp xúc mới đây thôi, cô cũng đã cảm thấy như hai người đã gặp nhau rất lâu từ trước kia rồi. Gặp được người như vậy, cảm giác lạc lõng cũng được vơi đi.

________________

Lúc này, tại trường đua lớn nhất Vesarh.

Một đám người vắt chân thong thả nhìn đám ngựa hoang đang chạy toán loạn như phát điên. Con này đâm đầu vào con kia, có con đâm đầu vào bức tường thành cao lớn hòng muốn chạy thoát ra ngoài, chỉ là bọn chúng dù cho có hung hăng đến đâu thì vẫn không thể làm đổ nát được bức tường đó, đổi lại chỉ là những cú húc đau đớn. Máu lan ra trên tường thành, một loạt xác ngựa hấp hối nằm dưới đất, la liệt hôi tanh.

Một người đàn ông toát lên vẻ điềm đạm nhưng không kém phần khốc liệt nhấm nháp rượu vang, ánh mắt từ tốn không cảm xúc nhìn cảnh tượng hãi hùng dưới kia.

"Ngựa hoang đúng là loài ngu xuẩn, chỉ biết hung hăng lại không biết thế nào mới là đường sống."

Người đàn ông bên cạnh thêm lời.

"Nhưng so với chọn một con ngựa biết nghe lời, chọn một con ngựa hoang chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao. Ít ra nó cũng sẽ không biết nhút nhát là gì."

"Hừm, liều chết thì có gì là tốt. Kẻ khôn ngoan luôn sống lâu hơn."

Người đàn ông quay sang nhìn một người vẫn đang suy tư ngồi ở đó, nãy giờ vẫn luôn im lặng không lên tiếng.

"Phong Quỳ, hồn cậu lại bị móc ngược ở đâu rồi...."

Phong Quỳ đặt ly rượu trên tay xuống, nhìn thấy thứ tiêu khiển đang diễn ra, không chút hứng thú gì.

"Đây là quà gặp mặt mà mấy người dành cho tôi sao?"

"Cậu không thích à?"

Phong Quỳ chỉ nở một nụ cười bất cần.

"Vô vị."

Tức Dung đặt tay lên vai Phong Quỳ.

"Cậu có phải làm Uông Chính Thành lâu quá, mà đã quên mất bản thân mình cũng từng là một con ngựa hoang sao?"

Phong Quỳ không phản bác lại. Tuy nhiên đáy mắt hắn bỗng hiện lên vài tia u ám. Đôi mắt thâm sâu như biển nhìn thẳng vào mặt Tức Dung, hắn không ngần ngại mà nói với lão ta rằng.

"Dù tôi có là ai, thì cũng không liên quan đến ông."

Âu Hàm đi tới, gạt tay của Tức Dung xuống, lại nói.

"Đây là chuyện của Phong Quỳ, tốt xấu như thế nào cậu ta đương nhiên khác biết."

"Đương nhiên cậu ta biết, chỉ là có làm theo hay không thì chưa biết được. Cậu nên nhớ, bản thân cậu là một tên cặn bã, vậy thì có đột lốt của một con người đi nữa bản chất súc vật của cậu cũng sẽ không thể thay đổi được. Mạng cậu nằm trong tay của tổ chức, chuyện lần này, là nghĩa vụ của cậu. Làm hay không làm, đều không phải chuyện cậu có thể quyết định."

Phong Quỳ cười giễu. "Phải, kẻ cặn bã như tôi thì có gì đáng để ông phải để ý tới chứ." Hắn một tay đút vào túi quần, một tay cầm ly rượu vang, bước tới trước đài, đổ uống xác của một con ngựa chưa chết hẳn, máu tươi từ cổ họng nó đang tuôn ra như suối, hòa cùng với rượu tạo nên một màu đỏ hồng thật quyến rũ.

"Có điều, với tôi thì đây không phải là nghĩa vụ nữa, đây là một phi vụ làm ăn phải trả vốn bằng máu. Nếu như bắt tôi đánh đổi vì các người, vậy thì mơ đi."

Tức Dung tức giận ra mặt.

"Cậu thực sự cho rằng bản thân mình là Uông Chính Thành rồi? Cậu ta là sao trên tròi, còn cậu chỉ là hòn đá dưới đầm lầy, cho dù có thoát khỏi được đầm lầy đó thì vẫn không thể nào xóa đi được sự bẩn thỉu của mình, chuyện này, cậu không làm, vậy thì mạng của con bé đó cũng không cần nữa có đúng không!!!"

Phong Quỳ sát khí nổi lên, thái dương hắn chợt nổi gân xanh, chiếc ly thủy tinh trong tay chịu một áp lực lớn, choang một cái, trong tíc tắc đã bị hắn nghiền nát trong lòng bàn tay.

Tức Dung và Âu Hàm dè chừng Nhìn hắn ta. Đám thủ vệ ở hai bên đều sẵn sàng giương súng lên.

Phong Quỳ khí thế bức người, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đã đủ để thiêu đốt bất cứ thứ gì.

Hắn nghiến răng, giọng khàn khàn lạnh như băng.

"Nếu như các người dám đụng vào cô ấy, tôi sẽ khiến cho các người phải trả giá. Đừng quên một điều, tôi chưa từng nói mà không làm được."

Hắn nói xong, quay người bước đi. Tức Dung muốn xông lên, nhưng đã bị Âu Hàm cản lại.

"Đừng làm liều, cậu ta sẽ làm thật đấy."

"Tôi không sợ cậu ta."

"Chuyện này không chỉ dừng lại ở sợ hay không sợ nữa. Căn bản chúng ta đã không thể kiểm soát được cậu ta rồi."

"Mẹ kiếp!! Chẳng lẽ lại để mặc như vậy hay sao?"

Âu Hàm lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm, dừng lại ở một điểm nào đó, bất chợt sắc bén kinh hồn.

"Tất nhiên là không, rồi sẽ có cách để khiến cậu ta phải chấp thuận sớm thôi."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK