Bọn họ vừa mới rời khỏi, liền thấy được Lăng Dung có chút ủy khuất, nói:
-Con cũng ăn no rồi.
-Tức giận à?
Ba Tư lão gia nhìn Lăng Dung rồi hỏi.
-Ba, nhà của chúng ta không phải còn một phòng trống sao, sao lại không thể để cho chị Bạch Vi ở lại chứ?
Lăng Dung ngẩng đầu nhìn cha nói.
-Lần trước là Hứa Mạt, lần này là cô ấy, thế thì lần sau thì sao?
Ba Tư lão gia nhìn Lăng Dung nói:
-Lăng Dung, ba là đang mở tiệm bách hóa.
Lăng Dung hơi hơi cúi đầu, rất nhiều chuyện cô có thể hiểu, nhưng vẫn thấy rất khó chịu.
Ba Tư lão gia nhìn con gái một cái, trong lòng thở dài, sau đó xé nhỏ bánh bao bón cho Yêu nhi:
-Yêu nhi, ăn đi nào.
-Con cảm ơn Ba Tư lão gia.
Giọng trẻ con của Yêu nhi cười nói.
-Ngoan lắm.
Bàn tay to của ông nhéo nhéo mặt Yêu nhi, sau đó cũng đứng dậy rời đi, thân thể mập mạp có chút tập tễnh.
Làm sao ông có thể bảo hộ được nhiều người như vậy, ông chỉ có thể bảo vệ được con gái của chính mình, những người khác dù có đáng thương đến mấy, đối với ông cũng là người xa lạ mà thôi.
Huống chi, lời của Bạch Vi là lời nói đến từ một phía, so với việc quen biết Hứa Mạt thì cô nàng đối với họ hoàn toàn là người xa lạ.
Dưới tầng, Hứa Mạt nghe được đoạn đối thoại của hai cha con, hắn tự nhiên có thể thông cảm cho Ba Tư lão gia, hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện Bạch Vi sẽ tìm tới được tiệm bách hóa, Ba Tư lão gia thu lưu hắn và Yêu nhi đã là mạo hiểm một lần, hiện giờ lại sắp xếp công việc cho Bạch Vi, giống như trong lời nói của ông, ông là đang mở tiệm bách hóa.... không phải là chỗ để tránh nạn!
Nơi Bạch Vi thuê để ở cách đó không xa, hắn đã quen thuộc với khu vực này, cho nên trước đây đã để cho Bạch Vi đến đây.
Đi đến ngã tư đường đối diện rồi rẽ phải, rồi lại rẽ vài lần trong ngõ nhỏ sẽ đến được nơi mà Bạch Vi thuê, ngọn đèn ở nơi này lờ mờ, nơi nơi đều có rác, thậm chí có thể ngửi được mùi hôi thối xông lên từ cống thoát nước, phòng ở có đến vài tầng, có điều so sánh với chỗ cũ, so với nơi ở trước kia của ‘hắn’ thì đã tốt hơn rất nhiều.
-Hứa Mạt, tôi ở tầng ba, anh có thể tiễn tôi lên tới đó không?
Ngọn đèn mờ tối bên trong hành lang khiến Bạch Vi có chút sợ hãi.
-Được.
Hứa Mạt gật đầu, đi lên phía trước dẫn đường.
Đi tới tầng ba, Bạch Vi mở cửa phòng ra, bật đèn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn thấy Hứa Mạt đứng ở cửa nói:
-Cảm ơn anh, Hứa Mạt, anh thật sự rất dũng cảm, trên đường trở về nhớ cẩn thận.
Hứa Mạt nghe được lời khích lệ của đối phương cảm thấy có chút quái dị, chẳng qua Bạch Vi lớn hơn mình vài tuổi, coi chính mình là một thiếu niên mới mười lăm tuổi, cũng là bình thường thôi.
Nếu Bạch Vi biết người thiếu niên vừa tiễn cô chính là Thợ Săn thì không biết cô sẽ nghĩ như thế nào.
-Được rồi chị Bạch Vi, ngày mai gặp lại.
Hứa Mạt cười ngoắc nói.
-Ngày mai gặp.
Bạch Vi gật đầu, nhìn Hứa Mạt xoay người đi xuống tầng cô mới khóa kỹ cửa phòng lại.
Hứa Mặc cảm giác được sau khi Bạch Vi đóng cửa lại, cô liền đem một cái bàn chặn ở cửa phòng, sau đó trực tiếp ngồi dưới đất dựa vào trên bàn, tự mình cuộn tròn ở nơi đó bắt đầu khóc, cô vùi mặt vào trong đầu gối, không cho phép mình được khóc thành tiếng.
Hứa Mạt đi đến ngã tư đường, thở dài trong lòng một cái, dọc đường đi đều cảm thấy trong lòng không được thoải mái, thế giới dưới lòng đất áp lực hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Trở lại tiệm bách hóa, hắn nghe được trên tầng có âm thanh từ nhạc cụ truyền đến, còn có cả giọng hát mềm nhẹ của Lăng Dung.
Đi lên trên tầng, chỉ thấy lăng Dung đang ngồi trên ghế tròn, nhạc cụ có chút giống với đàn guitar của kiếp trước nhưng âm sắc tốt hơn một chút, Yêu nhi ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nhưng lại giống như là có thể nghe hiểu.
Âm nhạc cùng giọng hát đều rất thương cảm, giống như là tiếng lòng của Lăng Dung, điều này làm cho Hứa Mạt có chút nghi vấn rằng cô có phải là Lăng Dung mà mình quen hay không, hắn vẫn nghĩ cô là một Lăng Dung thiện lương, tươi sáng như ánh mặt trời, lạc quan, nhưng hiện tại xem ra có vẻ hắn đã nghĩ sai rồi.
Người thích cười chưa chắc trong lòng đã vui vẻ, người thiện lương có lẽ lòng dạ còn yếu ớt hơn, người ta càng dễ đa sầu đa cảm.
-Hứa Mạt, anh trở về từ bao giờ vậy.
Lăng Dung phát hiện ra Hứa Mạt thì ngừng lại.
-Vừa mới trở về, nghe được tiếng hát của tiểu thư Lăng Dung nên có chút say mê.
Hứa Mạt nói.
-Chị Bạch Vi vẫn ổn chứ?
Lăng Dung có chút lo lắng hỏi.
-Vẫn ổn, tôi tiễn cô ấy đến phòng rồi mới rời đi.
Hứa Mạt đáp.
-Ừm.
Lúc này Lăng Dung mới yên tâm gật đầu.
-Cô Lăng Dung đang không vui sao?
Hứa Mạt ngồi xuống cái ghế bên cạnh Lăng Dung rồi hỏi cô.
-Hứa Mạt, anh nói thử xem thế giới này là cái thể loại gì vậy?
Lăng Dung có chút hoài nghi hỏi, Hứa Mạt nhất thời nghẹn lời.
-Chuyện của anh không ai lo, đến bây giờ đội pháp luật cũng không đưa cho một lời giải thích, còn có chuyện gặp gỡ được chị Bạch Vi, bọn họ tùy tiện mua bán ‘người’, còn cả cha tôi, tôi biết thế giới dưới lòng đất vẫn còn rất nhiều chuyện như vậy.
Lăng Dung nói xong có chút thấy khó chịu, khóe mắt có nước mắt, thấy Hứa Mạt không nói gì, cô lại nói:
-Xin lỗi nhé, Hứa Mạt.
Cô cũng không muốn nhắc tới chuyện của Hứa Mạt, nhưng nếu để ở trong lòng thật sự rất khó chịu.
Hóa ra cô vẫn nhớ rõ chuyện của Hứa Mạt, chỉ là không dám nhắc tới.
-Không sao đâu.
Hứa Mạt mỉm cười lắc đầu, mặc dù thế giới này có mặt tối nhưng vẫn có rất nhiều ánh sáng, ví dụ như là Lăng Dung, là Ba Tư lão gia, còn có A Thái.
-Hứa Mạt, thế giới trên mặt đất có dáng vẻ như thế nào nhỉ?
Lăng Dung đột nhiên hỏi.
-Tôi cũng không biết nữa.
Hứa Mạt lắc đầu.
-Tôi thấy trong sách nói đến ánh mặt trời, thảo nguyên, núi cao, biển rộng, những cái đó có hình dạng gì nhỉ, chúng có thực sự tồn tại không?
Lăng Dung ngẩng đầu nhìn, có vài phần khát khao.
-Có lẽ là có.
Hứa Mạt cũng không biết, nhưng hắn đã từng trải qua rồi.