Năm, sáu, sáu.
Mười bảy điểm!!
Ván đầu tiên nhỏ ăn nhỏ.
Ván thứ hai lớn ăn lớn.
-Cao thủ!!!
Lúc này mọi người xung quanh mới nhận thức được người đàn ông mắt kính vàng này đã gặp được cao thủ cờ bạc, mà lại còn là cao thủ trước đây chưa bao giờ gặp qua.
-Xưng hô thế nào?
Người đàn ông kia đương nhiên cũng ý thức được điều đó, hít sâu bình ổn lại cảm xúc, cười cười hỏi Hứa Mạt, hắn cũng không muốn đánh cược tiếp, hai ván đều thua, cũng không thể dựa vào vận khí để thắng ván thứ ba được.
Hắn không phải dân cờ bạc.
-Thợ săn.
Hứa Mạt thu đông liên bang về cất kỹ, hơn 6000 đồng liên bang, tại thế giới này là con số không ít, những người tham gia trận đấu người kia cũng chỉ vì mấy tắm đồng liên bang mà cược cả tính mạng
-Thợ săn giết chết Lai Ân?
Người đàn ông hiển nhiên là biết được trận đấu trước đó.
Hứa Mạt nhìn người đàn ông kia, xem ra ở đây hắn có đủ năng lực có thể thăm dò một chút tin tức.
Hắn quay người đi khỏi bàn đánh bạc, thì bị ông chủ Bạch đi lên phía trước cản đường:
-Thợ Săn tiên sinh, 2000 đồng liên bang, con gái ta sẽ giao cho ngươi.
-Ừm??
Hứa Mạt nhìn ông chủ Bạch, đây là lão muốn bán một lần nữa?
-Nếu như ta nhớ không nhầm, ngươi đã bán con gái ngươi rồi.
-Thợ Săn tiên sinh.
Ông chủ Bạch cuối người chặn đường Hứa Mạt, bộ dạng giống như ăn xin.
-Tránh ra.
Hứa Mạt vẫn bình thản như cũ.
Ông chut Bạch sắc mặt nhăn nhó, tay đưa ra lao về phía túi của Hứa Mạt, lão thế nhưng muốn ăn cướp trắng trợn.
-Ầmmm!!!
Hứa Mạt nâng chân lên, một cước trực tiếp đạp lão bay ra ngoài, hung hăng đập vào bàn đánh bạc, đầu bị đập chảy máu, cả người co quắp trên mặt đất, nhìn Bách Vi khóc, nói:
-Vi nhi, mau cứu cha.
Bạch Vi trên mặt toàn là nước mắt, nhìn ông chủ Bạch trên đất, ánh mắt phức tạp, mềm lòng nhưng cũng hận lão vì đã bán mình.
-Nếu như ngươi lại muốn bị bán thêm lần nữa, ta không cản ngươi.
Hứa Mạt nghiêng đầu đối diện với Bạch Vi nói, sau đó bước chân đi về phía trước, đối với một tên nghiện cờ bạc đang ở đường cùng, bất kỳ sự thương hại nào cũng đều là đang giúp hắn tiếp tục làm điều ác.
Bạch Vi nhìn bóng lưng của Hứa Mạt, sau đó cũng đi theo, ánh mắt quyết tuyệt, không tiếp tục nhìn cha cô nữa.
Đấu trường bên ngoài vẫn đông người vây xem như cũ, bầu không khí vẫn cuồng nhiệt như trước, tại thế giới dưới lòng đất mật độ dân số rất cao, dường như là không có cây xanh, ở bên ngoài nhà ở san sát nhà ở, mà chợ đen là nơi tập trung dân số, muốn xem trận đấu trong chợ đen, chỉ có thể chen vào.
Lần này Hứa Mạt không chen chúc cùng đám người, mà đi thẳng đến phía sau đấu trường.
-Thợ Săn tiên sinh.
Mặc dù Hứa Mạt đổi quần áo, nhưng vẫn mang chiếc mặt nạ cũ, lễ tân tiếp đón vẫn nhận ra hắn, khách khí chỉ dẫn:
-Mời đi qua bên này.
-Có thể mang cho cô ấy một bộ quần áo không? Ta sẽ trả tiền.
Hứa Mạt chỉ vào Bạch Vi nói.
-Thợ Săn tiên sinh chờ một chút.
Lễ tân rời đi, sau đó mang đến một cái áo choàng khoác lên người Bạch Vi, nhìn Hứa Mạt nói:
-Có thể giúp đỡ được ngài là vinh hạnh của ta, không cần trả tiền.
-Đa tạ.
Hứa MẠt nói cảm ơn, trong lòng cảm thấy hơi quỷ dị, chất lượng phục vụ tốt như vậy thế nhưng là đang thúc giục ngươi đi chịu chết, dù sao đi đến đấu trường là có một nửa xác suất tử vong.
-Thợ Săn tiên sinh muốn tham gia chiến đấu sao? Ta sắp xếp cho người, đường nhiên đối thủ phải được sự đồng ý của ngài.
Lễ tân lễ phép nói.
-Trước mắt sẽ không tiếp nhận bất kỳ lời thách đấu nào.
Hứa Mạt mở miệng nói, khiến cho lễ tân hơi sửng sốt, nhưng vẫn lễ phép gật đầu:
-Có thể ạ.
Là người mới, vì lý do an toàn mà không tiếp nhận lời thách đấu cũng là bình thường, bọn họ sẽ quan sát đối thủ trước, nhưng vì sĩ diện nên không ai nói thẳng ra, nhất là đối với người đang thắng liên tiếp lựa chọn từ chối lời thách đấu.
-Ta có thể ở đây xem không?
Hứa Mạt nói. Nếu Lai Ân xuất hiện ở đây, những tên khác cũng có thể xuất hiện ở đây.
-Thợ SĂn tiên sinh cứ tùy ý.
Lễ tân mỉm cười gật đầu.
-Cảm ơn.
Hứa Mạt đi lên phía trước nghỉ ngơi.
Không ít người ngồi ở đây.
Giống như sòng bạc, đấu trường cũng không thiếu dân cờ bạc, chỉ là tàn khốc hơn ở chỗ, nơi này là lấy mạng ra để cược.
Hứa Mạt ngồi ở đó có cảm giác đang có người nhìn chằm chằm, hắn nhìn về phía đối diện, chỉ thấy người còn vạm vỡ hơn Sa Nhĩ đang nhìn hắn, ngồi ở đó đều cao hơn hắn, giống như người khổng lồ, thấy Hứa Mạt nhìn về hắn không khỏi hé miệng cười một tiếng, duỗi bàn tay về phía Hứa Mạt nắm lại, giống như là đang muốn bóp nát đầu Hứa Mạt.
-Kẻ như ngươi, một bàn tay có thể bóp chết, chạy tới đây chịu chết sao?
Người khổng lồ nhìn chằm chằm Hứa Mạt nói.
-Nhanh chạy về nhà đi, ôm cô gái phía sau ngươi lăn giường không thoải mái sao?
Sắc mặt Bạch Vi biến đổi, nàng rất không quen không khí như thế này, cảm giác giống như lạc vào bầy sói.
-Tới đây, có mấy người không phải chịu chết?
Hứa Mạt nhìn tên người khổng lồ kia nói.
Tên đó sững sờ, sau đó phá lên cười:
-Nói có lý, cứ như thế mãi, cửu tử nhất sinh, nghe giọng nói của người tuổi tác chắc cũng không lớn, còn có cô nàng xinh đẹp đi theo, kiếm được lời nên thu tay lại, mắc gì còn lòng tham không đáy.
-Làm người đều có tâm lý may mắn, cho rằng mình lại có thể thắng tiếp một trận.
Hứa Mạt đáp lại, người khổng lồ kia sững sờ, nhìn chằm chằm Hứa Mạt:
-Tiểu tử ngươi thật là thú vị, nếu là ở bên ngoài, còn có thể kết giao bằng hữu, ta là A Thái, còn ngươi?
-Thợ săn.
Hứa Mạt hỏi:
-Còn ngươi, vì sao không thu tay?
-Muốn tích lũy tiền, ta có một đứa con gái rất đáng yêu, muốn đưa con bé đi lên thế giới trên mặt đất.