Lăng Dung đánh giá Bạch Vi, tuy rằng có hơi lấm lem, có thể lờ mờ nhìn thấy được một khuôn mặt rất thanh tú.
Cô cũng nhìn đến những vết thương cùng với bộ quần áo đã bị rách do ma sát trên người đối phương, không khỏi có chút đau lòng, nhìn nhìn Hứa Mạt đang đứng bên cạnh, nhất thời không biết mình nên trả lời như thế nào.
-Chỉ cần có thể có cơm ăn, tiền lương thấp một chút cũng không thành vấn đề, miễn sao đủ tiền thuê nhà là được ạ.
Trước đây Bạch Vi chưa từng nhìn thấy Hứa Mạt, giờ phút này nhìn thấy hắn thì cũng đoán được là tiệm bách hóa không thiếu người, hơi hơi cúi đầu, giọng nói mang theo vài phần cầu xin, cô đã chạy qua vài nhà rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ mất mát của Bạch Vi, Lăng Dung có chút không đành lòng cự tuyệt, nhẹ giọng hỏi:
-Sao trên người cô lại có những vết thương như thế này, có muốn đến chỗ bác sĩ khám không?
-Không cần, không sao đâu ạ.
Bạch Vi cúi đầu, không nói gì thêm, quay ra chỗ Lăng Dung cúi đầu nói:
-Làm phiền rồi.
Nói xong liền xoay người muốn rời đi, chỉ có thể lại đi đến chỗ khác thử xem, thời điểm xoay người bước đi khập khiễng, có vẻ như trên đùi cũng bị thương.
-Cô có biết nấu cơm không?
Lăng Dung có chút không đành lòng mở miệng hỏi.
Bạch Vi xoay người, ánh mắt sáng ngời, gật đầu nói:
-Biết ạ.
-Vậy cô ở lại đi, nhưng mà những chuyện phải làm sẽ có chút phức tạp, về phần tiền lương thì tôi phải hỏi cha tôi đã.
Lăng Dung mỉm cười nói.
-Cảm ơn.
Bạch Vi cảm kích.
-Vào đây ngồi xuống rồi nói.
Lăng Dung đứng dậy tiến tới, vươn tay rồi nói:
-Tôi tên là Lăng Dung, còn cô tên gì?
-Bạch Vi ạ.
Hứa Mạt giúp Lăng Dung đỡ Bạch Vi đi vào, không khỏi có chút đau đầu, cũng không biết đây là điều tốt hay là điều xấu.
-Đây là Hứa Mạt, còn đây là em gái của anh ấy tên là Yêu nhi, đều là bạn bè của tôi.
Lăng Dung giới thiệu từng người với Bạch Vi.
-Xin chào.
Bạch Vi gật đầu với Hứa Mạt.
-Xin chào cô Bạch, tôi cũng là người làm thuê ở đây.
Hứa Mạt cười nhạt nói, Bạch Vi nghe được giọng nói của Hứa Mạt liền cảm thấy có chút quen tai, dường như có chút giống với ‘Thợ Săn’ đã cứu cô, nhưng mà giọng nói của ‘Thợ Săn’ thì thâm trầm lạnh hơn một ít, giọng của Hứa Mạt thì lại mang theo vài phần hơi thở của thiếu niên.
Không nghĩ quá nhiều, tự nhiên Bạch Vi cũng sẽ không cho rằng Hứa Mạt mười lăm tuổi này chính là vị kia ở sòng bạc, là ‘Thợ Săn’ điêu luyện ở đấu trường quyết đấu.
-Lăng Dung, sao vẫn còn thuê thêm người vậy?
Ba Tư lão gia đi xuống từ trên lầu, nghe được giọng nói của ông Bạch Vi liền đứng dậy, ngay lập tức nhìn thấy Ba Tư lão gia đang đánh giá cô.
-Cha.
Lăng Dung tiến lên phía trước, ôm cánh tay của Ba Tư lão gia, cười nói:
-Hứa Mạt cùng Yêu nhi đều ở đây, hiện tại một mình con nấu cơm không xuể, còn phải giặt quần áo, cha xem vừa nhiều việc vừa mệt, đúng lúc Bạch Vi có thể giúp con làm.
-Con gái rượu của cha, quán nhỏ của chúng ta cũng không thể nuôi nổi nhiều người như vậy đâu.
Ba Tư lão gia nhìn thấy Lăng Dung làm nũng, nhất thời không nổi cáu.
-Cha....
Lăng Dung lắc lắc cánh tay ông, Ba Tư lão gia bất đắc dĩ nói:
-Được rồi, được rồi, nhưng tiền lương ta không trả được nhiều đâu.
Bạch Vi thấy một màn như vậu có chút khó chịu, không phải vì ‘tiền lương’ mà là nhìn thấy Ba Tư lão gia và Lăng Dung liền nghĩ tới cha của mình.
-Ba Tư lão gia, tôi và Yêu nhi ở đây vẫn phải làm phiền ngài và tiểu thư Lăng Dung, chuyện cần làm cũng không nhiều, về sau không cần trả tiền lương cho tôi cũng được.
Hứa Mạt mở miệng nói với ông, nếu Lăng Dung đã đồng ý để Bạch Vi ở lại, như vậy hắn sẽ cố gắng để bản thân mình ra xa nhất có thể, để Bạch Vi thay hắn làm một số việc, hắn cũng có nhiều thời gian hơn để tu luyện cách hô hấp.
-Không được
Lăng Dung nói.
-Nếu Hứa Mạt đã nói như vậy thì một số việc vặt sau này cứ để cho Bạch Vi thay hắn làm đi.
Ba Tư cũng không khách khí nói.
-Vâng.
Hứa Mạt thuận thế gật đầu, nhìn Bạch Vi nói:
-Sau này khiến chị Bạch Vi vất vả rồi.
-Không sao, việc gì tôi cũng có thể làm được.
Bạch Vi tự nhiên cũng nguyện ý làm nhiều việc, như vậy mới ổn định được một chút.
Ba Tư lão gia đồng ý trả lương năm mươi đồng liên bang mỗi tháng cho Bạch Vi cũng bao ăn bao ở, Bạch Vi ở lại tiệm bách hóa, lúc sau Lăng Dung còn tự mình bôi thuốc xử lý vết thương trên người Bạch Vi.
........
Đêm đến, đèn nhân tạo ở thế giới ngầm sau khi lửa tắt, tiệm bách hóa cũng đóng cửa, nhóm người Hứa Mạt đang dùng cơm ở dưới mái nhà.
-Chị Bạch Vi, chị ăn nhiều một chút.
Lăng Dung để một cái bánh bao vào bát của Bạch Vi, sau khi nghe kể cô đã biết được hoàn cảnh của đối phương.
-Cảm ơn tiểu thử Lăng Dung.
Bạch Vi nói.
-Chị Bạch Vi, chị nói người cứu chị đã đưa chị đến khu vực này, hắn có thể là đã ở gần đây nhỉ, sẽ bảo vệ chị sao?
Lăng Dung hỏi.
Bạch Vi lắc đầu, nói:
-Tôi cũng không biết.
Nhớ lại hết tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, cô hiểu được Thợ Săn không giống với những người ở chợ đen, hắn có tìm đến mình nữa không nhỉ?
Hứa Mạt ôm Yêu nhi ngồi ở phía đối diện yên lặng ăn cơm.
-Chị Bạch Vi, đúng lúc tối nay tôi thấy có chút nhàm chán, chị có thể ở lại làm bạn cùng với tôi không?
Lăng Dung nhẹ cười nhìn về phía Bạch Vi nói, Bạch Vi ngẩn người, chỉ thấy ý cười rất chân thành trong mắt của Lăng Dung.
-E hèm.
Ba Tư lão gia ho khan, nói:
-Hứa Mạt, Bạch Vi đi một mình không an toàn, chút nữa ngươi tiễn người ta một đoạn nhé?
Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn theo hướng của Ba Tư lão gia, sau đó gật đầu đáp:
-Vâng.
Bạch Vi nghe được lời nói của Ba Tư lão gia có chút bối rối, hơi cúi đầu, ăn hết cái bánh bao rồi nói:
-Tôi ăn no rồi, tôi đi về trước đây ạ.
-Chị Bạch Vi, tôi tiễn chị.
Hứa Mạt cũng đứng dậy.
-Ừ.
Bạch Vi đứng dậy, mở miệng nói:
-Ba Tư lão gia, tiểu thư Lăng Dung, ngày mai gặp lại.
- Ngày mai gặp nha.
Lăng Dung đứng dậy nói.
-Đi tới chỗ chị Lăng Dung nào.
Hứa Mạt thả Yêu nhi xuống giao cho Lăng Dung, tự hắn đi cùng với Bạch Vi xuống tầng.