• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta: Bánh BaoMộ Tử Khiêm còn có chính kiến hơn mình tưởng, Mộ Thanh Nghiên kìm lòng không được tự hào vì cậu. Cô kiên nhẫn giải thích với cậu: “Chị cố ý nói như vậy, cái này là lấy lùi làm tiến, chờ em lớn hơn một chút, em sẽ hiểu đạo lý này. Bây giờ em chỉ cần biết, chị cả ly hôn là chuyện tốt, em không cần phải khổ sở. Không chỉ có thế, em còn phải nghĩ cách an ủi chị cả và mẹ, để bọn họ vui vẻ, em hiểu ý chị không?”

Mộ Tử Khiêm chớp hai mắt to, nhu nhuận gật đầu: “Không quá hiểu, nhưng mà em tin lời của chị, chị hai, em không khó chịu, cũng sẽ nghĩ cách khiến mẹ và chị cả vui vẻ, em cam đoan.”

“Tử Khiêm nhà chúng ta quả nhiên là cục cưng ngoan ngoãn, thông minh, được rồi, em tự đi ngủ đi, chị nói chuyện với mẹ và chị cả một chút.”

Lúc Mộ Thanh Nghiên đi vào, Mộ Tâm Lan đã đem chuyện cô xác thực chuyện Lý Tuyết và Tống Hồng Quảng ngoại tình với nhau nói cho Đinh Tú Phương.

Nghe nói có chuyện như vậy, Đinh Tú Phương đã thực chết tâm: “Một khi đã như vậy, vậy ly hôn đi. Tâm Lan, mẹ cảm thấy thực có lỗi với con, không có nhìn cẩn thận, gả con cho người như vậy.”

“Đây đều là mệnh, mẹ. Con không trách mẹ, con cũng không muốn trách chính mình. Hơn nữa, mẹ, liền tính là mệnh, con cũng không cảm thấy mệnh của mình không tốt, có người mẹ tốt như vậy, còn có em trai, em gái, bây giờ còn có tay nghề làm đồ chín hấp tương, rất tốt.”

“Con nghĩ như vậy là tốt rồi. Tâm Lan, con cái gì cũng tốt, chính là quá mềm yếu, quá lương thiện. Không giống như Nghiên Nghiên, mẹ càng lo lắng cho con nhiều hơn chút. Vừa rồi con nói cái gì cũng không oán trách, mẹ không biết có phải con thực nghĩ như vậy không. Nhưng mẹ muốn nói cho con, sau này vô luận con quyết định như thế nào cũng phải nhớ, con là thịt trên người mẹ rớt xuống, con mà có mệnh hệ gì, mẹ nhất định sẽ rất đau khổ... mẹ ...” Đinh Tú Phương nói tới đây, rốt cuộc không nhịn được nữa khóc lên.

Trong lòng Đinh Tú Phương lo sợ cực kỳ, bà sợ Mộ Tâm Lan nghĩ quẩn trong lòng, làm chuyện điên rồ.

Làng xã xung quanh vẫn còn truyền tai nhau, nữ nhân tự sát vì bị nam nhân vứt bỏ nhiều lắm, Tâm Lan của bà tính tình so với bọn họ lại còn nhu nhược hơn, luẩn quẩn trong lòng khả năng còn cao hơn nữa.

Mộ Thanh Nghiên đi vào ôm cánh tay của mẹ: “Mẹ, sao mẹ lại nói thế? Có lúc nào mẹ thấy chị gái nói dối chưa? Còn có...” Cô quay lại lắc lắc cổ tay Mộ Tâm Lan: “Chị, em nói với chị chuyện này, em muốn cùng với anh Đông Lâm mở một xưởng làm thạch ở thành phố Huyền Dương, làm thạch ăn liền bán sỉ. Em không muốn bán công thức cho anh ấy, em muốn đưa tay nghề làm thạch cho chị, để chị đi vào trong đó, đại diện cho nhà chúng ta, chị đồng ý không?”

“Xưởng làm thạch? Đại diện?”

“Đúng vậy, vài ngày trước anh Đông Lâm nếm thử thạch em làm liền đề nghị với em như thế. Em vẫn còn đang do dự, chủ yếu là vừa không muốn bán công thức làm thạch cho anh ấy, vừa không muốn vì thế mà bỏ học. Tình huống lúc trước của chị và anh rể, anh ấy và người nhà chồng chị khẳng định không để chị đi xa như thế, nhưng là hiện tại... Chị muốn đi không? Đến đó bắt đầu cuộc sống mới? Em nói với chị, chị đừng thấy ở chỗ chúng ta ly hôn là một chuyện gì to lớn lắm, ở trong thành phố, mọi người đều thấy đây là việc bình thường. Có câu nói thế nào ấy nhỉ? Một cuộc hôn nhân thất bại, chính là một vở bi kịch, kết thúc một vở bi kịch, lại mở ra một vở hài kịch, chị, em nghĩ chúng ta sẽ để vở kịch vui của chị thật rực rỡ.”Đinh Tú Phương cảm thấy Mộ Thanh Nghiên nói trắng ra chuyện ly hôn sẽ kích thích đến Mộ Tâm Lan, lại phát hiện, sau khi Mộ Tâm Lan nghe Mộ Thanh Nghiên nói xong, trong mắt có ánh sáng: “Lớn bao nhiêu?”

Mộ Tâm Lan quả nhiên như Mộ Thanh Nghiên mong đợi, bị chuyện tiền tài và đến Huyền Dương làm việc hấp dẫn.

“Lớn đến thế nào sao? Ngày đó anh Đông Lâm nói với em, anh ấy nói, có anh ấy hỗ trợ đẩy mạnh tiêu thụ, trung bình mỗi ngày chúng ta có thể bán ít nhất một vạn hộp thạch ăn liền, trừ đi các chi phí, mỗi hộp thạch ăn liền chúng ta có thể lãi năm xu, chúng ta chia đều, mỗi nhà hai nghìn năm trăm đồng, mà đây còn chỉ nói là dự kiến như thế, thế nào, chị thấy kinh hỉ này có lớn hay không?”

“Ha ha.” Mộ Tâm Lan bị lời của cô chọc cười: “Nghiên Nghiên, em không cần dỗ chị vui vẻ, sao có thể kiếm được nhiều như vậy? Nếu thật có thể kiếm được nhiều như vậy, mọi người đều đi làm rồi?”

“Hắc hắc, chị cả. Chuyện này không phải ai muốn làm cũng làm được. Nhưng chúng ta có thể. Có hai nguyên nhân, thứ nhất, thạch nhà chúng ta làm đặc biệt ăn ngon, bằng không, như chị nói, ai cũng biết làm thạch, sao anh Đông Lâm có thể lại chỉ tìm đến mỗi em để hợp tác? Nguyên nhân thứ hai, có thể tạo ra lợi nhuận lớn thế này, chỉ có hợp tác với anh Đông Lâm mới làm ra được. Bởi vì, nguồn tiêu thụ của anh ấy đặc biệt lớn, có thể mang thạch ăn liền chúng ta làm bán ra toàn bộ thành phố Huyền Dương, thậm chí là các thành phố khác, hiện tại chị đã hiểu ý em chưa?”

“Em nói đúng là sự thật? Nhưng mà, nếu bị mệt thì phải làm sao?” Mộ Tâm Lan cảm thấy kinh hỉ này đủ lớn để đánh tan bi ai ly hôn của cô, nhưng vẫn là cảm thấy Mộ Thanh Nghiên vẽ bánh có chút lớn, khiến cô cảm thấy không chân thật.

“Không mệt được, làm thạch cũng không cần dùng sức gì, có thể mệt cái gì? Cùng lắm thì lúc nào nguồn tiêu thụ không tốt, làm ít một chút, kiếm ít tiền đi một chút, nhưng mà chị, chị cảm thấy thạch nhà chúng ta làm bán ra không tốt sao? Ba hôm nay, chúng ta làm thạch bán đều là cung không đủ cầu, đều có người ra giá cao đặt trước, không phải chị không biết.”

“Ừ, mẹ cảm thấy chuyện này có thể làm, Tâm Lan, con đã quên chuyện cha con kể? Rất nhiều người phát tài kiểu như vậy. Cho nên, chúng ta phải to gan một chút, lại nói, giống như Nghiên Nghiên cũng nói, dù sao cũng sẽ không mệt, con cứ đi thử một chút, nếu không được lại trở về.” Đinh Tú Phương còn muốn tin tưởng hơn Mộ Tâm Lan.

“Để con suy nghĩ thêm được không?” Mộ Tâm Lan vẫn có chút do dự, nhưng không phải vì cô không tin tưởng chuyện buôn bán thạch ăn liền, mà cô không tin tưởng chính mình.

Theo như Mộ Thanh Nghiên nói, nếu đồng ý, cô phải đi xa một mình để làm việc.

Một người đi làm xa, cô thực sợ hãi, nhưng là, sau khi ly hôn, ở lại trấn Xuân Thụ nghe hàng xóm láng giềng nhàn thoại, giống như đi xa càng tự tại hơn.

Nhưng đứa nhỏ trong bụng cô phải làm sao bây giờ?

Thật sự muốn bỏ sao?

Từ lúc mang thai tới nay, cô chỉ một lòng mong cục cưng khỏe mạnh trưởng thành, nay bỗng nhiên nói bỏ, cô thực không nỡ.

Nhưng cũng phải ly hôn, Tống Hồng Quảng không nhận, muốn cô xử lý, cho nên, đứa nhỏ này chắc chắn chỉ có thể bỏ đi.

Nghĩ đến đây, Mộ Tâm Lan đưa tay đỡ hông, cau mày.

Mộ Thanh Nghiên biết Mộ Tâm Lan lo lắng cái gì, tuy rằng cô sớm quyết định, nhưng lúc này lại không muốn nói chuyện này với chị gái, cô tiếp tục nói những chuyện vui vẻ, chuyện mang lại năng lượng tích cực: “Đi. Chị, chị có thể suy nghĩ lại, nhưng tốt nhất đừng để em thất vọng. Em nói với chị, chỗ tiền chúng ta kiếm được kia, chia mỗi người một nửa, như vậy, mỗi ngày chúng ta có thể kiếm được một ngàn đồng, chuyện tốt như vậy trăm ngàn lần chị đừng không cố gắng a.”

“Chúng ta chia đều ư? Kia sao có thể? Rõ ràng là em cân nhắc chị mới truyền tay nghề cho chị, đều luyến tiếc không muốn dạy người khác, lại dạy cho chị, chị chỉ là đi qua làm người đại diện cho em, sao có thể lấy của em nhiều như vậy? Em trả lương cho chị là được rồi.” Câu cuối cùng Mộ Tâm Lan nói đã nói rõ quyết định của cô.

Mộ Thanh Nghiên thực vừa lòng với chuyện này, tiếp tục hướng dẫn: “Không thể nói như vậy, chị à, chị phải biết rằng, em khẳng định sẽ đi học, nếu không có chị, chuyện hợp tác với Trác Đông Lâm chỉ có thể tạm thời gác lại, như vậy, chúng ta ai cũng không được một xu, cho nên tiền này là chị xứng đáng.”

“Nhưng là ...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK