• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Tiểu Mễ chu chu môi: “Đó là chuyện trước đây, từ khi Hứa An chuyển vào phòng tớ, liền thay đổi rồi.”

Triệu Văn Phượng kinh ngạc nhìn về phía cô: “Hứa An chuyển vào phòng cậu? Từ khi nào thế?”

Mộ Tiểu Mễ liếc nửa con mắt: “Nửa tháng trước, sau khi cậu ấy và Tô Minh làm ầm ĩ một trận xong liền chuyển sang phòng tớ.”

“Tính khí của Hứa An rất xấu phải không?” Thích Ý vừa đánh răng xong trở về phòng đã tham gia bát quái, nghe xong Mộ Tiểu Mễ nói chuyện, nhất thời lên tinh thần gấp trăm lần: “Ở phòng số 1 cũng ầm ỹ, hiện tại lại khiến phòng các cậu không đoàn kết, đúng rồi, cậu ta gây chuyện thế nào?”

“Hứa An không phải xấu tính, cậu ấy là, nói thế nào đây...” Mộ Tiểu Mễ cau mày, nghĩ nghĩ, hiếm khi nhỏ giọng nói một hồi: “Cậu ấy là loại người thích châm ngòi thị phi, ai, trước kia tớ chưa gặp người nào phiền toái như cậu ấy. Cậu ấy vừa tới, mấy người trong phòng tớ lúc trước còn quan hệ rất tốt, thế mà hiện giờ hơi một tí là cãi nhau.”

“Vậy còn em? Cô ta có ảnh hưởng gì đến em không?” Mộ Thanh Nghiên thu thập xong giường chiếu, cầm bát tráng men và cốc đựng nước của mình, kéo Mộ Tiểu Mễ ra ngoài.

“Không có.” Mộ Tiểu Mễ nói xong, nhìn quanh bốn phía một chút, kéo Mộ Thanh Nghiên đến một chỗ yên tĩnh, vẻ mặt ưu tư nói với Mộ Thanh Nghiên: “Chị, em nói với chị một chuyện, nhưng trăm ngàn lần chị đừng nói cho ai biết.”

“Chuyện gì thần bí vậy?” Mộ Thanh Nghiên không để ý hỏi xong, lập tức nhận được ánh mắt vô cùng xem thường của Tiểu Mễ, cô đành nhanh chóng khôi phục sự nghiêm túc: “Được rồi, chị cam đoan sẽ không nói với ai.”Ánh mắt linh động của Mộ Tiểu Mễ lại cẩn thận nhìn quanh bốn phía một lượt, xác định không có ai, mới nhỏ giọng nói: “Chị, em nghe Tô Minh nói, Liễu Đông Cảnh và Hứa An yêu nhau.”

“...” Mộ Thanh Nghiên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Cái này... sao Tô Minh biết được?”

“Tô Minh nói cậu ấy tận mắt nhìn thấy, cậu ấy nói, có một lần cậu ấy đến văn phòng của thầy Liễu Đông Cảnh hỏi bài tập, chính mắt nhìn thấy thầy ấy sờ mặt Hứa An.”

“Sờ mặt? Không phải là nhìn nhầm đi?” Mộ Thanh Nghiên có chút quẫn, thầy giáo sờ mặt học sinh nữ, đây cũng không phải việc nhỏ. Nhưng mà, chắc chắn là sờ mặt thật sao? Không phải là nhìn nhầm chứ?

Có lẽ vị giáo viên kia khoát tay đâu?

Mộ Tiểu Mễ liên tiếp lắc đầu: “Em cũng hỏi Tô Minh như vậy, cậu ấy nói không nhìn nhầm. Sau đó, em còn nói, sờ mặt cũng không phải là chuyện lớn gì, nói không chừng lúc đó trên mặt Hứa An có vết bẩn này nọ đâu? Kết quả, Tô Minh còn nói em là trẻ con không hiểu chuyện, cậu ấy nói thầy Liễu và Hứa An đang yêu nhau, bởi vì ánh mắt hai người bọn họ nhìn nhau không đúng.”

Mộ Tiểu Mễ nói xong chớp đôi mắt to của cô, tiếp tục nói: “Tiết tiếng Anh ngày hôm qua, em còn cố ý quan sát thầy Liễu và Hứa An, muốn xem xem đến cùng ánh mắt bọn họ có chỗ nào không đúng, kết quả, bọn họ căn bản không nhìn nhau.”

Mộ Thanh Nghiên dở khóc dở cười: “Em không sợ chậm trễ việc học?”

“Em không nhịn được thôi, bọn họ có khả năng là tình yêu thầy trò, em có thể không hiếu kỳ được sao? Nhưng mà, qua chuyện hôm qua, về sau em sẽ không như thế nữa.”

“Thực sự không thể như vậy nữa. Chị nói với em, Tiểu Mễ, mắt thấy chưa chắc đã phải là thật, huống chi chuyện này em còn nghe người khác nói? Cho nên, chuyện này em tạm thời đừng nói với ai, tận lực bảo trì khoảng cách với Liễu Đông Cảnh và Hứa An.”

Mộ Thanh Nghiên vừa dặn dò Mộ Tiểu Mễ, vừa cố gắng nhớ lại bộ dáng của Liễu Đông Cảnh.

Lại phát hiện cô không thể nhớ nổi bộ dáng của Liễu Đông Cảnh, chỉ nhớ mặt hắn ngăm đen, dáng người tầm trung, những cái khác không có ấn tượng gì.

Nhưng mà, nghĩ đến hắn có khả năng là người bại hoại trong đội ngũ giáo viên, Mộ Thanh Nghiên quyết định tìm cơ hội quan sát hắn một chút.

Cô sẽ không để cho bọn họ làm tổn thương bạn học dưới mí mắt của cô được.

Cho dù là bạn học cô không thích, cũng không hy vọng các cô ấy rơi vào trong tay sói.

Không trách được Mộ Thanh Nghiên tưởng tượng ra Liễu Đông Cảnh thành con sói ti bỉ, thật sự là kiếp trước cô không chỉ nghe nói qua rất nhiều người trong đội ngũ giáo viên nhân phẩm bại hoại, lấy danh nghĩa yêu đương làm hỏng danh tiết của học sinh. Thời gian cô làm y tá trong bệnh viện còn gặp qua nhiều cô gái là người bị hại, khuôn mặt các cô non nớt, ánh mắt tuyệt vọng, ký ức đó đến nay cô vẫn còn nhớ rõ.

Cho nên, cô muốn tận lực tránh cho chuyện như vậy phát sinh bên cạnh mình.Đương nhiên, cô càng hy vọng, đây chỉ là do cô lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử thôi.

Căng tin trường cấp 2 Xuân Thụ vô cùng đơn sơ, nhà mái ngói hơn 100m2, tủ quầy và ván gỗ phân chia thành hai bộ phận, một phần nhỏ là quầy bán hàng, đặt đồ làm bếp, còn lại phần lớn đặt mấy cái bàn bát tiên cũ, xem như nhà ăn.

Hoàn cảnh nhà ăn không tốt, Mộ Thanh Nghiên và mấy người bạn bình thường đều trở về nhà ăn tối, cho nên trưa chỉ vội tới mua chút cơm, liền lập tức về phòng ngủ.

Mấy nữ sinh trong phòng học số ba, trừ Triệu Văn Phượng và Lâm Hương Nhi, bốn người còn lại chưa bao giờ ăn cơm ở căng tin.

Hôm nay, bởi vì cố ý quan sát Liễu Đông Cảnh, Mộ Thanh Nghiên không giống như thường ngày, mua cháo trắng và một ít dưa muối xong cũng không trở về phòng ngủ ngay.

Lấy lý do mấy ngày nay việc buôn bán của quán đồ chín hấp tương rất tốt, mẹ cô cho thêm 2 đồng tiền tiêu vặt, hôm nay là cô đãi bạn, mua thêm 7 xu khoai lang chiên, cùng với bạn phòng số 3 và Mộ Tiểu Mễ ngồi ở một bàn trong căng tin.

“Oa, Mộ Thanh Nghiên, hôm nay sao lại tốt vậy? mời mọi người ăn khoai lang chiên cơ ah?” Người rời giường cuối cùng, cũng là người đến căng tin cuối cùng, Mạnh Khiết nghe thấy Mộ Thanh Nghiên mời, còn là món khoai lang chiên cô thích ăn nhất, hận không thể hôn Mộ Thanh Nghiên một cái.

Mộ Tiểu Mễ ghét bỏ kéo cô cách xa Mộ Thanh Nghiên: “Có phải không muốn ăn hay không? Không ăn tớ liền ăn hết.”

Cô nói xong còn làm bộ cầm hết khoai lang chiên đi, không để lại một miếng nào.

Mạnh Khiết là người thích pha trò, phối hợp diễn với Mộ Tiểu Mễ, làm bộ sốt ruột, bổ nhào qua vơ lấy mấy miếng khoai lang chiên và bánh rán.Đang lúc cô đắc ý vì chụp được khoai lang chiên, đột nhiên trượt chân, tay cô cầm chắc cái đĩa, nhưng mấy miếng khoai lang chiên vàng óng lại bay mất rồi.

Bay, bay, bay, ... bay ... thẳng vào lòng một người ngồi gần cửa căng tin.

Mạnh Khiết còn chưa kịp đau lòng mất khoai lang chiên, lập tức phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng khác, khoai lang chiên mà cô vãi ra, làm dơ chiếc áo khoác vàng nhạt của thầy giáo tiếng anh lớp nhất Liễu Đông Cảnh.Ôi, việc này phải làm sao mới tốt?

Vết dầu mỡ dính trên quần áo không có khả năng giặt sạch hoàn toàn.

Vậy, thầy Liễu có bắt cô bồi thường tiền mua quần áo mới không?Áo khoác kia có kiểu dáng cực kỳ mới mẻ độc đáo, ô, cha mẹ biết được nhất định sẽ mắng cô chết mất, cô có nên đổ tội cho người khác không?

Không, việc này không thể trách người khác, chỉ có thể trách bản thân cô.

Mạnh Khiết khóc không ra nước mắt, cực kỳ khẩn trương, cực kỳ đáng thương, nhưng vẫn đứng chôn chân tại chỗ.

Mộ Thanh Nghiên đang muốn đứng dậy đi đến bên cạnh Mạnh Khiết hỗ trợ, cô chợt nghĩ ra, đây là thời điểm tốt để quan sát Liễu Đông Cảnh, cô quyết định yên lặng.

Bởi vì là buổi sáng mùa đông, chỗ ngồi của Mộ Thanh Nghiên có chút hơi tối, cho nên, cô có thể thoải mái quan sát Liễu Đông Cảnh.

Liễu Đông Cảnh có chiều cao trung bình.

Không biết là hắn luôn chú trọng đến cách ăn mặc, hay hôm nay là ngoại lệ, ít nhất, hiện tại hắn mang giày đen, quần tây màu đen, thêm áo khoác dài màu vàng nhạt, nhìn qua làm cho người ta có cảm giác thoải mái, lại ... quý khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK