• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta: Bánh BaoTheo sắp xếp của Đinh Tú Phương, cả nhà đến chỗ thầy thuốc Vương một chuyến.

Kiếp trước, người nói Mộ Tâm Lan không thể phá thai là bác sỹ của viện phụ sản, Mộ Thanh Nghiên còn lo lắng thầy thuốc Vương có cùng quan điểm hay không, ai biết, ống ấy nói giống như thế.

Mộ Tâm Lan không thích hợp làm phá thai.Đinh Tú Phương luôn luôn tin tưởng thầy thuốc Vương, lúc này cũng tin những lời ông ấy nói.

Cũng không có suy nghĩ đến bệnh viện khám nghiệm chứng.

Nghiệm chứng cũng có cái gì tốt đâu?

Chẳng lẽ, đến bệnh viện khác, nói Mộ Tâm Lan có thể phá thai, bà có thể quên được lời của thầy thuốc Vương?

Sự thật là, dù thầy thuốc Vương nói không có việc gì, chỉ cần có một bác sỹ nói không thể, bà cũng không dám lấy tính mạng Mộ Tâm Lan ra đặt cược.

Huống chi, chính Mộ Tâm Lan cũng muốn giữ lại đứa nhỏ?

Lúc này Đinh Tú Phương còn cảm thấy may mắn, may mắn là Mộ Tâm Lan có suy nghĩ giữ lại đứa nhỏ, nếu không, ngày sau càng khó khăn.

Ra khỏi phòng khám của thầy thuốc Vương, bọn họ cũng không vội vã về nhà, mà là đi dạo cửa hàng, nhàn nhã dạo phố.

Mộ Tâm Lan là thực quan tâm đến xưởng làm thạch ăn liền, mỗi khi gặp ven đường có cửa hàng bán điểm tâm, cô đều sẽ đi qua nhìn một chút.

Kết quả là, bạn nhỏ Mộ Tử Khiêm có lộc ăn – đi qua chỉ nhìn không mua cũng có chút xấu hổ?

Huống chi, Mộ Thanh Nghiên trả tiền lưu loát như thế.Đinh Tú Phương đối với việc này có dị nghị, Mộ Thanh Nghiên cười giải thích với bà: “Là con muốn nếm thử xem đồ ăn vặt người khác làm có khác đồ ăn con làm hay không, để cải thiện cho tốt hơn.”Được rồi, lý do này không thể phản bác.

Nghĩ đến, nếu việc buôn bán sỉ thạch ăn liền thành công, mỗi ngày nhà họ kiếm được hơn một nghìn đồng, tốn vài đồng mua chút đồ ăn vặt cũng không tính lãng phí, Đinh Tú Phương yên tĩnh lại.

Mục đích đi đến cửa hàng là mua quần áo cho Mộ Tâm Lan.

Mộ Thanh Nghiên nói, ở thành phố lớn, như thế nào cũng phải có ít nhất hai bộ quần áo để mặc ra ngoài, không chỉ bởi vì bản thân mình, mà còn vì hình tượng của xưởng điểm tâm.

Còn nói, ngoài Mộ Tâm Lan, những người khác trong nhà cũng phải mua một ít, để về sau lúc đi thăm Mộ Tâm Lan còn mặc.

Tuy rằng, những lời cô nói không thể khiến mọi người tâm phục, nhưng gần đây cửa hàng thực phẩm chín lợi nhuận dồi dào, lại có xưởng làm thạch làm hậu thuẫn, mọi người vẫn là cười hì hì đồng ý.

Lại đều nói không mua đồ may sẵn, mua vải vóc, để Đinh Tú Phương làm theo bản vẽ của Mộ Thanh Nghiên.

Lúc trước Mộ Thanh Nghiên vẽ khá nhiều trang phục kiểu dáng mới mẻ độc đáo, sau khi Đinh Tú Phương xem qua, bà khẳng định mỗi bộ bà đều làm được, chẳng qua, vải vóc lần trước mua quá ít, trong nhà mỗi người chỉ làm được một bộ.

Sau này có thể mua vải về làm, nhưng không may là, không có thời gian đến mua vải.

Hôm nay, trước khi ra ngoài, Mộ Tâm Lan cũng không để bụng đề nghị của Mộ Thanh Nghiên, mua thêm quần áo cho cô.

Lúc này đi trên đường phố Huyền Dương, mới biết được em gái săn sóc mình như thế nào. Quần áo của cô, mặc ở trong trấn còn có thể, đến thành phố Huyền Dương, lại có chút khó coi.

Cô thực sự cảm thấy mệnh của mình rất tốt, tuy rằng gả nhầm người, nhưng lại có người em gái tốt như vậy, còn có mẹ và em trai tốt.

Còn có người cha bất hạnh đã qua đời, bọn họ đều là những người kiến cô kiêu ngạo.

Không giống như nhà Tống Hồng Quảng, một người hai người đều là quỷ ích kỷ, cho tới giờ chỉ biết nghĩ đến chính bản thân họ.

Sau khi vào cửa hàng, cả nhà trực tiếp đi đến khu thợ may, dựa vào bức vẽ của Mộ Thanh Nghiên chọn vải, Mộ Thanh Nghiên nhìn người nhà bộ dáng phấn chấn vui vẻ, trong lòng vui mừng chưa từng có.

Thật tốt.

Một phen khổ tâm của cô, rốt cuộc cũng có kết quả tốt.

Hiện tại, chẳng những chị gái thuận lợi ly hôn, tâm tình còn tốt như vậy.

Tai ương ngục tù của mẹ cũng được hóa giải.

Thẩm Tiêu Nhiên cũng biết bộ mặt thật của Thẩm Tâm Dao, nghiệt duyên của hắn và Tiền Vân Đóa cũng bị chặt đứt.Điều duy nhất khiến cô lo lắng là sự cố ngoài ý muốn tám năm sau của Thẩm Tiêu Nhiên, tuy rằng chuyện tám năm sau cô không nắm chắc, nhưng cô sẽ nỗ lực đến nơi phát sinh chuyện, thủ ở nơi đó, cho nên, chuyện này coi như một mở đầu tốt.

Mọi chuyện đều phát triển theo phương hướng tốt, rốt cuộc cô có thể nghỉ một hơi, thật tốt.

Mười ngày sau, bốn người nhà họ Mộ lại đi đến thành phố Huyền Dương một chuyến.

Lúc này, Trác Đông Lâm cố ý phái xe đến đón bọn họ.

Vốn theo ý của Trác Đông Lâm là hy vọng xưởng làm thạch có thể khai trương từ năm ngày trước.

Bên chỗ hắn, phòng ốc, nhà xưởng, công nhân đều chuẩn bị tốt rồi, chỉ đợi đại sư phụ Mộ Thanh Nghiên vào vị trí, xưởng lập tức có thể vận hành.

Nhưng Mộ Thanh Nghiên lại dây dưa kéo dài, kéo tới năm ngày, điều này còn khiến hắn từng kín đáo phê bình cô.

Nguyên bản lời của hắn là: Trì hoãn một ngày là kiếm bớt tiền một ngày.

Bên Mộ Thanh Nghiên, kỳ thật Mộ Tâm Lan và Đinh Tú Phương đều rất gấp gáp.Đến tận những ngày cuối cùng, Mộ Thanh Nghiên mới hoàn toàn truyền đạt xong tay nghề làm bánh quy và bánh ngọt cho hai người.

Lúc này hai người mới hiểu rõ dụng tâm của Mộ Thanh Nghiên.

Lúc đầu, Mộ Thanh Nghiên dạy Mộ Tâm Lan làm là thạch đường đỏ, thạch củ sen, thạch đậu đỏ và thạch hoa nhài. Cô nói, bốn loại thạch này cũng đủ khởi động xưởng thạch ăn liền.

Vốn Mộ Tâm Lan cũng tưởng mình chỉ cần học mấy thứ này là đủ rồi.

Nhưng Mộ Thanh Nghiên kiên trì muốn cô học xong sáu loại thạch khác, cả quy trình làm bánh ngọt cơ bản, và bánh bích quy.

Vì để cô học nướng bánh, còn đặc biệt đi thành phố Huyền Dương mua một cái lò nướng.

Trong quá trình dạy tay nghề, Mộ Thanh Nghiên lại lần nữa dặn dò Mộ Tâm Lan, ở bên ngoài làm việc nhất định phải khiêm tốn, nhưng đó là trong tình huống không có ai trêu chọc cô. Nếu người khác dám chọc cô trước, không cần đề phòng, cứ tức giận thật lớn trả đũa.

Cô dạy những công thức làm điểm tâm sau này, là để Mộ Tâm Lan dùng để trấn xưởng.

Tuy rằng Mộ Tâm Lan không để ý đến lời Mộ Thanh Nghiên nói gì mà “người khác trêu chọc đến chị, phải thực tức giận trả đũa”, nhưng lời khuyên cô phải khiêm tốn làm việc lại nghiêm cẩn nghe vào.

Không vì điều gì, chỉ vì cô vốn là người khiêm tốn.

Về phần người chọc phá, tức giận phản ứng người khác, này không phải việc cô am hiểu, cô trực tiếp bỏ qua.

Thấy người đi lại hợp tác trong công việc là Mộ Tâm Lan mà không phải Mộ Thanh Nghiên, Trác Đông Lâm có bao nhiêu thất vọng, nhưng cũng không phải vì hắn khinh thường Mộ Tâm Lan.

Hắn thích tính cách của Mộ Tâm Lan, chẳng qua, trong nhận thức của hắn, trình độ làm thạch của Mộ Thanh Nghiên cao hơn một chút.

Hắn cho rằng, dù Mộ Tâm Lan học xong tay nghề làm thạch của Mộ Thanh Nghiên, khẳng định làm ra vẫn kém một chút so với chính Mộ Thanh Nghiên làm.

Sự thật cũng là như thế.

So với thạch đường đỏ và thạch hoa nhài Mộ Thanh Nghiên làm mà Trác Đông Lâm từng ăn, hai loại thạch này Mộ Tâm Lan làm ra hương vị kém hơn một chút.

Nhưng thạch đậu đỏ và thạch củ sen mà cô làm ăn rất ngon a.

Chưa từng ăn hai loại thạch này, Trác Đông Lâm liền yêu thích hai hương vị thạch này của Mộ Tâm Lan, lúc này mới không còn tâm tư xoi mói nữa.

Hắn nghĩ, khách hàng phổ thông nào có tư cách ăn thạch quá mức mỹ vị?Đồ Mộ Tâm Lan làm đối với bọn họ đã là đủ ngon.

Về phần Mộ Thanh Nghiên làm ra thạch cực kỳ mỹ vị, về sau có cơ hội, để cô nhóc đó chỉ làm cho bản thân mình ăn là được.Đinh Tú Phương vốn còn lo lắng việc ăn mặc, ngủ nghỉ của Mộ Tâm Lan, sợ hoàn cảnh trong đó quá kém, không an toàn.

Lúc đi qua thăm mới biết, chỗ dừng chân này, điều kiện còn tốt hơn bà nghĩ không biết bao nhiêu lần.

Không nói đến việc xưởng thạch ăn liền mời đến đều là nữ công nhân, lại còn ở bên cạnh chỗ của Trác Đông Lâm, lại nói, mấy gian phòng làm ký túc xá cho công nhân là phòng khép kín, thật khiến người hâm mộ ghen ghét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK