Tần Vĩ Văn không ngờ Mộ Thanh Nghiên cầu tình cho hắnMộ Thanh Nghiên thực sự muốn Tần Lệnh Sơn cam đoan, không phải kiểu có lệ, đủ để chứng minh cô chân thànhTại sao cô ta lại tốt với mình như vậy? Vì thích sao?
Cô ấy thích mình?
Tần Vĩ Văn chưa từng nói cho ai, cũng không định nói cho ai biết, trước khi đính hôn với Mộ Thanh Nghiên, kỳ thật hắn cũng mơ hồ có tình cảm với Mộ Thanh Nghiên.
Mộ Thanh Nghiên trí tuệ, xinh đẹp, dịu dàng, không những hắn, mà hắn biết, trong lớp họ cũng có mấy nam sinh ưu tú có cảm tình với cô.
Cho nên, khi Tần Lệnh Sơn lấy lý do báo ân để hắn đính hôn với Mộ Thanh Nghiên, hắn không do dự đồng ý, thậm chí có thời gian còn mừng thầm.
Sau này ra việc Tiền Tiểu Ngọc, cùng mấy người bạn cứ nói “Cha mẹ người dùng ngươi để trả nợ cho em trai”, để tâm lý phản nghịch của hắn trỗi dậy, yêu mến Mộ Thanh Nghiên biến thành chán ghét, hắn dần dần đối Mộ Thanh Nghiên biến thành khó chịu, tóm lại là cảm thấy cô là nỗi sỉ nhục và ác mộng của đời hắn.
Hôm nay, thấy Mộ Thanh Nghiên trí tuệ, cùng thiện lương chân thành, lại một lần nữa khiến lòng hắn trỗi dậy.
Giờ phút này hắn vô cùng hối hận, hối hận 2 tháng trước phòng túng say rượu, dây dưa với Tiền Tiểu Ngọc trong gian nhà trọ.
Cho dù hắn động tâm với Mộ Thanh Nghiên thì thế nào?
Bọn họ chỉ có thể từ hôn.
“Chú Sơn, chú đừng vội, chú đồng ý trước với con không giận chó đánh mèo sang anh Vĩ Văn, con lại từ từ nói cho chú.” Thiếu nữ 16 tuổi nói chuyện thần sắc trấn định, đôi mắt sáng có thần trên khuôn mặt tuyệt mỹ, đầy sức sống, Tần Lệnh Sơn cùng Hách Tuệ Như âm thầm vì Tần Vĩ Văn không tinh mắt mà thổn thức.
Tần Lệnh Sơn thầm thấy đáng tiếc, lời nói ra lại rất khí phách: “Ta đồng ý, Nghiên Nghiên, dì Tuệ làm chứng cho con.”
Hách Tuệ Như liên tục gật đầu: “Đúng, đúng”
“Là như vậy, hơn 9 giờ tối ngày hôm qua, con đến xưởng may tìm mẹ, đến ngõ nhỏ gần xưởng may, con nghe thấy có người nói chuyện, bởi vì họ nhắc đến tên con, cho nên con dừng lại nghe.”
Mộ Thanh Nghiên nói tới đây dừng lại, liếc mắt nhìn Tần Vĩ Văn tiếp tục nói: “Nói chuyện là một nam một nữ, nam con nghe không rõ, nữ là Tiền Tiểu Ngọc.”
Mộ Thanh Nghiên nói tới đây lại ngước mắt nhìn Tần Vĩ Văn một cái, gặp sắc mặt hẵn khẽ biến nhưng vẫn trấn đình, yên tâm nói tiếp: “Tiền Tiểu Ngọc nói, muốn hãm hại con trộm tiền, làm cho anh Vĩ Văn từ hôn con. Cô ta nói cô ta biết chỗ dì Tuệ cất tiền, chuẩn bị qua vài ngày nữa, rủ con đến nhà các người, đem tiền của dì Tuệ đặt trên người con, sau đó vu hãm con. Dì Tuệ, Tiền Tiểu Ngọc nói dì đặt tiền ở trong túi áo bành tô trong ngăn kéo thứ ba, là thật sao?”
Cái gọi là “bí mật nói chuyện ban đêm” của Mộ Thanh Nghiên là nói dối.
Nhưng Tiền Tiểu Ngọc muốn hãm hại cô lại là chính xác.
Kiếp trước, một buổi tối tháng sáu, Tiền Tiều Ngọc cầu Mộ Thanh Nghiên cùng đến nhà họ Tần lấy vỏ chai bia.
Lúc trước Mộ Thanh Nghiên đối với Tần Vĩ Văn cũng có cảm tìm, ước gì có cơ hội tiếp cận với vị hôn phu, cho nên vui vẻ đồng ý. Ai biết, chờ đợi cô ở Tần gia không chỉ có Tần Vĩ Văn lạnh lùng, còn có một hồi âm mưu.
Kiếp trước, sau khi Tần Vĩ Văn hiểu lầm cô, nhất định phải từ hôn. Cô tâm cao khí ngạo, dù có cảm tình với Tần Vĩ Văn, cũng không muốn dây dưa. Vì thế hai nhà lui hôn.
Nhưng Tần Lệnh Sơn cùng Hách Tuệ Như trọng tình, lo lắng cho thanh danh của cô, chẳng những không thông báo việc từ hôn, chuyện trộm tiền cũng giúp cô giấu đi.
Mộ Thanh Nghiên nói doạ đến Hách Tuệ Như, bà nhìn Tần Lệnh Sơn: “Tiền của ta thực sự để ở đó. Tiền Tiểu Ngọc làm sao mà biết? Lúc cô ta đến nhà chúng ta lấy vỏ chai bia nhìn thấy sao?”
Hách Tuệ Như cũng không nghi ngờ lời nói của Mộ Thanh Nghiên, gần nửa năm nay Mộ Thanh Nghiên không tới nhà bọn họ, không có khả năng biết chỗ mình để tiền.
Ngược lại Tiền Tiểu Ngọc thường xuyên đến.
Nhà Tiền Tiểu Ngọc mở cửa hàng tạp hoá, năm ngày phải thu về vỏ chai bia, nghĩ đến Tiền Tiểu Ngọc vài hôm lại đến nhà bọn họ thu vỏ chai bia, Hách Tuệ Như và Tần Lệnh Sơn giờ đã hiểu.
Sau đó bọn họ lại nghĩ tới một vấn đề: Tại sao Tiền Tiểu Ngọc lại muốn hãm hại Mộ Thanh Nghiên?
Dựa vào việc Tiền Tiểu Ngọc yêu tiền như mạng, hãm hãi Mộ Thanh Nghiên sao có lợi bằng việc trực tiếp lấy số tiền kia, chỗ kia cũng không ít tiền?
Người Tiền gia yêu tiền như mạng, thanh danh Tiền Tiểu Ngọc ham món lợi nhỏ có từ lúc cô ta còn bé, vì sao lại muốn hãm hại Mộ Thanh Nghiên?
Làm bại hoại danh tiếng của Mộ Thanh Nghiên có chỗ tốt gì?Đợi chút, Mộ Thanh Nghiên vừa rồi có nói…Đừng giận chó đánh mèo Tần Vĩ VănTiền Tiểu Ngọc là vì Tần Vĩ Văn mới hãm hại Mộ Thanh Nghiên?
Hoặc là Tần Vĩ Văn để Tiền Tiểu Ngọc làm như vậy?
Tần Lệnh Sơn và Hách Tuệ Như cùng nhìn về phía Tần Vĩ Văn, bọn họ cũng không muốn nghĩ xấu về con trai, nhưng bọn hắn không cách nào nghĩ khác được.
Trong lòng Tần Vĩ Văn hoảng loạn.
Không phải vì sợ cha mẹ trách mắng, mà là vì hắn biết hôm nay hắn mất đi Mộ Thanh Nghiên, người mà hắn rất thích rất thích. Nhưng mà, hắn đã làm việc vô liêm sỉ, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi cô?
Người từng là ác mộng, nguyên lai là trời xanh ban ân, lúc hiểu được thì đã quá muộn, Tần Vĩ Văn tan nát cõi lòng, cũng trưởng thành không ít.
Dù cho hắn khổ sở, cũng tỉnh táo lại, dũng cảm đối mặt với ánh mắt thịnh nộ của cha mẹ, chuẩn bị thừa nhận hậu quả.
Mộ Thanh Nghiên biết Tần Lệnh Sơn và Hách Tuệ Như hiểu lầm, nhanh chóng nói: “Chú Sơn cùng dì Tuệ không nên gấp, chuyện này cùng anh Vĩ Văn không liên quan. Kỳ thật người Tiền Tiểu Ngọc chân chính muốn tính kế là anh Vĩ Văn. Cô ta mang thai đứa nhỏ của người kia, người kia lại có vợ và con nhỏ, cho nên cô ta mới tính kế anh Vĩ Văn. Cô ta nói hai tháng trước, anh Vĩ Văn uống say trong thành phố bị cô ta nhìn thấy, cô ta liền dìu anh Vĩ Văn vào nhà nghỉ, làm ra bọn họ …cái kia là giả, thật ra anh Vĩ Văn cái gì cũng chưa làm.”
Mộ Thanh Nghiên nói tới đây ngừng lại.
Vợ chồng Tần Lệnh Sơn là người thông minh, một chút liền hiểu lời cô nói.
“Đồ ranh con…”
Trong lòng Tần Lệnh Sơn hận người tính kế con trai mình, càng hận Tần Vĩ Văn không tốt.Định trừng phạt hắn nhưng có người ngoài ở đây, không thể thực hiện, hiện tại hắn muốn tìm Tần Vĩ Văn trút giận.
Hắn đứng lên muốn đánh Tần Vĩ Văn một trận tơi bời, Hách Tuệ Như kéo hắn lại: “Lệnh Sơn, ngươi đồng ý với Nghiên Nghiên không giận chó đánh mèo Vĩ Văn.”
Tần Lệnh Sơn phẫn nộ ngồi xuống, hai mắt trừng Tần Vĩ Văn, lại trừng Hách Tuệ Như: “Mẹ hiền con hư, đều là do ngươi dạy.”
Lúc này Tần Vĩ Văn hoàn toàn xem nhẹ cha mẹ tức giận, hắn như được giải thoát, kích động lôi kéo Mộ Thanh Nghiên, hắn đỏ bừng mặt, hai mắt toả sáng, trong thanh âm không che giấu được vui sướng: “Nghiên Nghiên, lời ngươi vừa nói là thật?”
Mấy phút trước còn ở trong tuyệt cạnh, giờ phút này Tần Vĩ Văn hạnh phúc không kiềm chế được, hoá ra, hắn cùng Tiền Tiểu Ngọc là trong sạch, hoá ra, hắn có thể thích Nghiên Nghiên.
Thật tốt.
Mộ Thanh Nghiên trịnh trọng gật đầu với hắn: “Là thật”
“Cảm ơn Nghiên Nghiên. Cha, mẹ, con biết sai rồi, con sẽ cẩn thận học tập, cũng sẽ chăm sóc Nghiên Nghiên cả đời.”
Suýt bị sa đoạ, Tần Vĩ Văn quyết định, từ nay về sau nhất định làm người nghiêm chỉnh, làm thiên sứ bảo vệ Mộ Thanh NghiênĐáng tiếc, nguyện vọng tốt đẹp của hắn cách xa muôn trùng nghìn núi.
Danh Sách Chương: