Ông chạy ra kéo tay Thanh Thành vào bàn trà, mời cả ba người ngồi, gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên. Ông xúc động nói với Thanh Thành:
- Cảm ơn cậu! Cuối cùng thì con gái tôi cũng có thể nhắm mắt rồi. Đại ơn đại đức của cậu không biết lấy gì báo đáp. Bàn ăn hôm nay tôi mời, sau này cậu đến đây ăn hay ngủ đều được miễn phí.
Ông vừa mừng vừa lau nước mắt, chạy vào hối tiểu nhị dọn thức ăn ra.
Từ lúc tỉnh lại Mỹ Duyên vẫn im lặng không nói gì. Mộc thần nhìn một lúc, nói với Thanh Thành:
- Ngươi tính tiếp theo sẽ làm gì?
Thanh Thành muốn nói gì đó nhưng lại ngừng. Mỹ Duyên ôm lấy cánh tay anh sướt mướt nói:
- Thiếu gia! Mỹ Duyên đã không còn nơi để đi. Xin thiếu gia đừng bỏ lại tôi!
Thanh Thành bối rối ngập ngừng nhìn Ngọc Linh:
- Tiểu thư! Có thể nói chuyện một chút được không?
- Được!Vậy chúng ta lên lầu.
Ngọc Linh đứng lên hướng về phía cầu thang, Thanh Thành dặn Mỹ Duyên ngồi đây đợi một chút, anh sẽ trở lại sau.
Đợi Thanh Thành đóng cửa lại, Mộc thần cười nhạt:
- Nói đi!
Thanh Thành lập tức quỳ xuống, vẻ mặt trầm trọng:
- Chủ nhân đã từng dặn, khi làm nhiệm vụ không được để chuyện riêng chen vào. Thanh Thành không bảo vệ tốt tiểu thư, để cho kẻ khác làm loạn, việc tư trộn lẫn vào. Thanh Thành có tội, mong tiểu thư trách phạt!
Ngọc Linh im lặng một lúc, không phải lúc nãy đã cho qua rồi sao. Tên này không lẽ mỗi lần làm sai cái gì sẽ bị Long Quân nghiêm khắc trừng trị, cho nên cứ như vậy chờ bị phạt? Nhìn xem, dáng vẻ của Thanh Thành quả nhiên đang sợ, tim đập hơi nhanh. Cái tên Long Quân này, không biết đã làm gì mà khiến một đứa trẻ trở nên như vậy?
Ngọc Linh đến trước mặt Thanh Thành, hỏi:
- Long Quân đã từng phạt ngươi như thế nào?
Thanh Thành cung kính đáp, giọng hơi run:
- Thưa tiểu thư! Chủ tử phạt thuộc hạ ngâm mình trong bể nước chứa kịch độc, hoặc là trói ở trên đỉnh núi hứng chịu thiên lôi.
Ngọc Linh nghe xong liền tái mặt. Trừng phạt kiểu đó là sống không bằng chết, cũng quá nặng tay rồi. Cô quơ tay dùng linh lực quét qua người Thành Thành một lượt, sau đó mới bình tĩnh nói rằng:
- Thanh Thành! Thật ra Long Quân đang rèn luyện ngươi. Cơ thể người bây giờ bách độc bất xâm. Năng lực của người còn có một hệ lôi. Lần sau đột phá sẽ thi triển ra được.
Anh bàng hoàng, ngước lên nhìn Mộc thần, thì ra là như vậy sao? Lấy cớ trừng phạt nhưng thực ra là đang huấn luyện anh?
Ngọc Linh cười dịu dàng, lại xoa đầu anh:
- Đứa trẻ ngoan, chịu nhiều cực khổ rồi. Ta lệnh cho ngươi đưa Mỹ Duyên quay về Mộc gia, sắp xếp cho cô ta một công việc trong phủ. Sau đó đến rừng Đại Ngàn tìm ta.
Thanh Thành nghe xong liền xúc động, hai mắt đỏ hoe. Mộc thần vẫn cười như vậy, an ủi anh. Thanh Thành dập đầu mấy cái:
- Đa tạ tiểu thư! Đa tạ tiểu thư!
- Đứng lên đi! Xuống dùng cơm, rồi lên đường!
- Dạ!
Mỹ Duyên ở bên dưới đợi, hai người họ rốt cuộc cũng đi ra. Thanh Thành cười với cô, nói rằng:
- Ăn cơm xong, ta sẽ đưa cô tới nơi ở mới. Có chịu không?
- Được được! Chỉ cần không quay lại Quách gia, đi đâu ta cũng chịu!
Mỹ Duyên phấn khích nói, khuôn mặt lúc này đã tươi tắn trở lại. Thành Thành giới thiệu với cô:
- Đây là tiểu thư, chủ nhân của Mộc gia. Ta đưa cô đến Mộc phủ làm việc, sau này không cần phải lo lắng nữa.
- Thưa tiểu thư, tới Mộc gia, nô tì sẽ cố gắng làm việc thật tốt. Đa tạ tiểu thư chiếu cố.
Mỹ Duyên vui mừng cúi đầu với Mộc thần. Ngọc Linh tươi cười nói:
- Được rồi, dùng cơm đi!
- Nô tì không thể ngồi chung bàn với tiểu thư được!
- Đây là mệnh lệnh! Mau ngồi xuống!
Mỹ Duyên nhìn Thanh Thành hỏi ý, thấy anh ta gật đầu, cô mới dạ vâng nghe lời.