• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rừng Đại Ngàn...



Dưới bức tượng thần khổng lồ, có một đứa trẻ 8, 9 tuổi đang đánh đấm cùng một đám thần thú. Tuyết Lang đứng trong mái nhà khoanh tay nhìn bọn họ.



- Tiểu Hồ, em dùng lực một chút, đừng có nhường bọn chúng.



Bọn thú muốn rơi nước mắt quay lại ai oán nhìn anh.



- Tuyết Lang đại nhân à, chúng tôi đã tập luyện mấy ngày liền không nghỉ ngơi rồi. Cầu ngài thương xót cho!



Tuyết Lang hừ một tiếng bảo bọn chúng.



- Được rồi, mệt thì đổi nhóm khác đi.



Bạn chúng mừng rỡ, cuống quýt công đuôi bỏ chạy. Lại một tốp chừng mười con thần thú khác lại đi lên.



Từ lúc Tuyết Lang đem Tiểu Hồ trở về rừng Đại Ngàn. Anh đều bắt cậu bé phải luyện tập chăm chỉ, một ngày ngủ được mấy tiếng, ngoài ăn uống ra đều là luyện tập.



Lúc đầu Tiểu Hồ có phản kháng, bị anh ta giáo huấn một trận. Bản thân mình còn không đủ sức tự vệ, thì làm sao có thể để bảo vệ được điện hạ?



Tiểu Hồ nghe có lý, sau đó không dám cãi lời anh nữa. Mấy thần thú đều bị cậu đánh cho tơi tả, hiện tại không biết là tốp thú thứ bao nhiêu rồi.



Bỗng một ngày nọ, Tiểu Hồ mệt lả, sức lực vốn đã cạn kiệt, cậu té xuống nền cỏ, ngất đi. Tuyết Lang lo lắng, đưa cậu vào biệt viện. Chúng thú cũng đi theo xem xét.



Tuyết Lang hối hận, bảo cậu luyện tập đến không ngừng nghỉ cho nên mới đến nông nỗi này. Cơ thể Tiểu Hồ nóng ran, vô cùng kỳ lạ. Trong lúc hôn mê, chín cái đuôi của cậu tự động dài ra, bao bọc lấy cậu vào bên trong giống như một cái kén to. Linh khí xung quanh cái kén dâng trào giống như một con sóng, không ngừng cuộn lên.



Tuyết Lang và chúng thú lùi lại, xem ra cậu ta đi đến giới hạn, cho nên mới thức tỉnh sức mạnh thực sự của loài cửu vĩ hồ. Là phúc không phải hoạ, Tiểu Hồ bên trong cái kén đó, tu vi không ngừng nâng lên. Khi nào cái kén này tự động mở ra, lúc đó xem như thành công rồi.



Tuyết Lang không kiềm được tươi cười, trong lòng rạo lực vui mừng. Mấy ngày qua cố gắng luyện tập đúng là không uổng công.



...



Rừng U Minh.



Ánh nắng ấm áp xuyên qua ngọn cây rơi trên cỏ xanh, nhìn thấy Ngọc Linh trở về, thú hoang đều chạy đến mừng cô. Dẫn đầu là con nai nhỏ, cô vuốt ve bọn chúng, đi đến đâu mấy con thú cũng đi theo đến đó.



Ngọc Linh dùng khí tức của mình bao trùm khắp nơi, phát hiện mấy loại thảo dược quý hiếm. Đi một vòng thu thập được rất nhiều.



Đến buổi trưa, trời nóng nực, Ngọc Linh đi đến một con suối nhỏ, cởi bỏ y phục trầm mình xuống dưới tắm. Linh khí xung quanh rừng U Minh dường như cũng nồng đậm lên rồi. Những con thú hoang đã biết tu tập.



Cô nhìn con nai ngồi trên bờ, xem xét một chút, có vẻ nó là con vật tu tập tốt nhất, linh trí sắp mở ra rồi.



Tắm xong, Ngọc Linh chạy đến đám cỏ non ngã nhào xuống, lăn qua lăn lại vô cùng thích thú. Những cây xung quanh xòe cành lá vươn ra giúp cô che nắng. Các con vật nhỏ chạy ra bao vây cô, Ngọc Linh liền túm lấy một con thỏ vuốt ve nó, sau đó nằm trên đám cỏ ngủ thiếp đi. Con nai vãy lỗ tai, nhìn xung quanh rồi mới nằm xuống ở bên cạnh, giống như đang canh giấc ngủ giúp cô.



Tiếng bước chân đạp trên cỏ đi về phía này, con nai liền cảnh giác đứng dậy, chạy đến trước mặt chặn người lạ lại. Hắn ta nhìn con nai, ánh mắt trùng xuống, không hiểu sao nó liền té lăn không phản ứng nữa.



Ngọc Linh nghe động tĩnh liền bật dậy, cô kinh ngạc, người đàn ông này đã tới gần như vậy mà cô lại không hề phát giác ra.



- Ngươi là ai?



- Tư Tâm.



Ngọc Linh vuốt lên con nai bị ngã, truyền linh lực qua cứu sống nó. Người đàn ông tên Tư Tâm liền nói.



- Ngươi mới tu tới kim đan kỳ thôi sao?



Ngọc Linh khó hiểu, châu mày nhìn hắn.



- Làm sao? Khiến ngươi thất vọng à?



Tư Tâm lại nói tiếp.



- Bấy nhiêu đó thực lực cũng muốn giết ta?



Ngọc Linh nhìn hắn, lục trong trí nhớ ra cũng không không có người này. Cô đáp. . ngôn tình hoàn



- Ta vừa gặp người lần đầu, sao lại nói ta muốn giết ngươi?



Người tên Tư Tâm khựng lại, cảm thấy đúng. Hắn và cô mới gặp lần đầu, sao lại muốn giết người chứ. Hắn nhìn cô, lại hỏi thêm.



- Vậy người có quan hệ gì với Long Quân?



- Bằng hữu!



- Bằng hữu? Nếu chỉ có như vậy sao hắn lại liều cái mạng nhỏ của mình mà đối đầu với ta?



- Ngươi là Huyết đế?



Ngọc Linh cảnh giác, thân thể lùi lại, ánh mắt sắc bén nhìn hắn ta.



- Tại sao lại diệt rừng U Minh của ta?



Giọng nói của Ngọc Linh mang phần tức giận, Tư Tâm suy nghĩ một chút rồi trả lời.



- Là thấy thực lực các ngươi quá cường đại, muốn sớm tiêu diệt mầm họa.



Ngọc Linh một mặt phẫn nộ, triệu hồi thanh mộc kiếm về tay.



- Ta và các ngươi không thù không oán! Tại sao lại giết con dân của ta?!



Ngọc Linh nhanh nhẹn lao tới, Tư Tâm đứng một chỗ, mặt không biến sắc, dùng tay không chống lại công kích của cô. Hắn chỉ vung tay một cái, Ngọc Linh đã bị làn sóng xung kích đánh dội ra.



Tư Tâm nhếch miệng cười, khinh thường ra mặt.



- Bấy nhiêu thực lực mà cũng muốn đấu với ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK