Túc Ly ngã xuống đất, quần áo xộc xệch, lộ ra một mảnh ngực. Ngọc Linh bất ngờ tròn hai mắt nhìn, cơ thể lão đảo, vẻ mặt tỏ ra trầm trọng. Tuyết Lang lo lắng đỡ lấy cô.
- Mẹ! Người cảm thấy thế nào rồi?
Ngọc Linh chỉ vào thi thể của Túc Mị đằng kia nói:
- Ta không sao! Con đến xem trên ngực hắn có hình xăm giống cô gái này hay không!
Tuyết Lang đi đến đó, vạch ngực hắn ra. Quả nhiên có một hình xăm, là biểu tượng một con rồng đen cuộn thành vòng tròn bao bọc lấy cái lá chính giữa.
- Mẹ, hình xăm giống nhau.
Ngọc Linh im lặng một lúc, cơn gió nhẹ quét qua thổi bay tóc cô. Thanh mộc kiếm được thu lại, cô nói:
- Chúng ta về thôi.
Tuyết Lang cảm giác như cô có gì đó hơi lạ, nhưng lại không dám hỏi. Anh đi đến chỗ Tiểu Hồ bị ngất, bế cậu bé lên đi theo phía sau Ngọc Linh. Nơi trận đánh xảy ra thiệt hại nhà cửa nặng nề, đường xá cũng bị đánh thành lòi lõm khắp nơi.
Một bóng dáng màu xanh từ từ hạ xuống, Thanh Thành đảo mắt nhìn quanh. Thấy thi thể của Túc Ly, Túc Mị, anh đi đến xem từng người một. Thủ thuật này anh đã từng nhìn thấy rồi, những vết thương đều bị đóng băng, là Tuyết Lang. Thanh Thành huơ tay, thi thể của hai người họ liền biến thành tro bụi tan đi.
Mấy khối băng bất ngờ bay ra, Thanh Thành bật người lên tránh né. Tuyết Lang xuất hiện như tia chớp, đưa lưỡi kiếm kề vào cổ Thanh Thành, anh ta liền đứng im. Nhìn ra phía sau Tuyết Lang, lại thấy Ngọc Linh đang bế Tiểu Hồ, khuôn mặt lạnh lùng, người đầy vết thương. Thì ra hai người vẫn chưa đi. Ngọc Linh trầm giọng nói:
- Đưa hắn về Mộc gia!
...
Ở chính sảnh, Thanh Thành bị trói bằng dây tằm băng, quỳ gối bên dưới. Ngọc Linh ngồi trên ghế cao, đôi mắt hờ hững, không biểu lộ cảm xúc, làm cho người khác không thể nhìn ra cô đang nghĩ gì.
- Không phải người đang ở rừng U Minh lịch luyện cho đám người Tiểu Lệ sao?
Thanh Thành cúi đầu, cung kính đáp:
- Thưa tiểu thư, là thuộc hạ phát hiện ra khí tức của người Linh Vân giới, cho nên gấp rút quay về!
- Ngươi và hai người đó có quen biết?
- Thưa tiểu thư, Túc Ly, Túc Mị cùng với thuốc hạ đều là người của ma cung ở Linh Vân giới.
- Vậy chủ nhân của ma cung là ai?
- Thưa tiểu thư, là Long Quân. Chủ tử của thuộc hạ.
Ngọc Linh im lặng một lúc, trong lòng rối loạn. Hai kẻ kia là người của Long Quân, tại sao lại nói rằng theo lệnh của Huyết đế mà xuống đây giết cô?
- Thanh Thành, nói cho ta biết. Có phải Long Quân muốn giết ta?
Thanh Thành ngước lên, vẻ mặt kinh sợ nói:
- Chủ nhân từng dặn rằng người rất yêu thương tiểu thư. Mong muốn thuộc họ xem người như chủ mẫu, chuyện đó không thể nào!
- Ngươi cũng nhìn thấy rồi. Hai kẻ đó tự xưng mình là người của Huyết đế, xuống lấy mạng ta. Đây chẳng phải mượn đao giết người à?
Thanh Thành suy nghĩ tức khắc, nói rằng:
- Túc Ly và Túc Mị là thuộc hạ thân cận của Cẩm Hồng, chuyện này có mờ ám.
- Cẩm Hồng lại là ai?
- Cẩm Hồng cũng giống như thuộc hạ, là bề tôi trung thành của Long Quân. Cô ta cấp bậc cao hơn thuộc hạ nhiều.
Ngọc Linh đảo mất một vòng, tâm tình nhẹ đi một chút.
- Tuyết Lang, cởi trói cho hắn ta.
- Dạ.
Tuyết Lang vung hai ngón tay, tơ tằm băng bay đi, thu về trong tay áo của anh. Ngọc Linh yêu cầu Thanh Thành kể lại những gì mà anh biết trong thời gian qua. Thanh Thành không giấu giếm nửa lời, kể lại toàn bộ.
Ngọc Linh nghe xong, tinh thần chấn động. Thì ra trong thời gian cô ngủ quên, Long Quân vì cô mà đã làm nhiều việc như vậy. Ngay cả Huyết đế của Linh Vân giới cũng dám động tới rồi?
- Ngươi trở về rừng U Minh đi. Tập luyện cho bọn họ thật tốt.
- Dạ, tiểu thư.
Thanh Thành đi ra cửa, phi thân lên trời bay vút. Ngọc Linh xoa vần thái dương, Long Quân lại có kẻ thù mạnh như vậy. Thực lực của cô quá yếu, chỉ là hai thuộc hạ đã khiến cô chật vật như vậy. Cô nhăn mày, không thể để chuyện này lại sảy ra.
- Tuyết Lang, ở phía tây có một bãi đất trống, bắt đầu ngày mai cùng ta đến đó luyện tập.
- Dạ.
Dì Lan ngồi ở bên cạnh giường, vuốt đầu Tiểu Hồ. Các vết thương ngoài đã được Mộc thần trị lành, chỉ còn nội lực bị tổn hại nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng vài ngày. Nhìn cậu bé da thịt non mềm bị đánh thành như vậy, dì không kiềm được mà rơi nước mắt.
...
Tiếng kiếm va chạm nhau mạnh mẽ, ở bãi đất trống, xung quanh nhà cửa thưa thớt. Có hai người một nam một nữ đang đánh nhau. Cây cối đất cát xung quanh một phần bị đánh tung, cảnh tượng lộn xộn vô cùng.
Ngọc Linh đổ mồ hôi thở hồng hộc, còn Tuyết Lang vẫn bình thản như chưa mất tí sức nào. Thực lực hai người quá chênh lệch, từ đầu tới cuối Tuyết Lang vẫn đang nhường cô.
- Tuyết Lang, dùng lực một chút đi!
- Được, mẹ cẩn thận.
Anh ta giống như một cơn gió lao tới bên cạnh. Lưỡi kiếm vụt ngang, nhìn thoáng qua chị thấy một vệt sáng liền biến mất. Thanh mộc kiếm đỡ lại, Ngọc Linh cũng lùi mấy bước nghiến răng mà chịu đựng, bàn tay tê rần. Tuyết Lang cố tình để lộ sơ hở cho cô tấn công. Di chuyển của Ngọc Linh đã nhanh hơn rất nhiều, nhưng trong mắt của Tuyết Lang lại vô cùng dễ, hóa giải chỉ bằng những thao tác đơn giản.
Cho đến vài ngày sau, trong lúc luyện tập đã xảy ra biến hóa. Ngọc linh cảm giác cơ thể không ổn, đã bắt đầu chuẩn bị thăng cấp. Mây đen vần vũ, sấm chớp vang trời. Ngọc Linh yêu cầu Tuyết Lang hộ pháp, còn bản thân đã sẵn sàng độ kiếp.
Trên bầu trời tích tụ lôi quang, giáng xuống một tia sét đầu tiên. Ngọc Linh gồng người cắn răng chịu đựng, cảm giác dường như kinh mạch toàn thân muốn nổ ra, đau đến xé da thịt.
Đạo thứ hai giáng xuống, Ngọc Linh chống thanh mộc kiếm xuống đất mà trụ vững, xương cốt khắp nơi như muốn gãy vụn. Ngọc Linh phun một ngụm máu tươi, đau đớn ngã xuống đất.
Tuyết Lang hốt hoảng muốn lao đến giúp đỡ, nhưng đối với người tu luyện mà nói độ kiếp là chuyện vô cùng quan trọng, không thể bị người khác chen vào. Anh đứng ở đó nhìn cô tim đau như cắt, tay siết chặt thành đấm.
Ngọc Linh bò dậy, ánh mắt lại kiên cường vô cùng. Cơ thể cô liêu xiêu, tưởng chừng một cơn gió ùa tới cũng có thể thổi bay đi mất.
Đạo thiên lôi thứ ba giáng xuống, tiếng hét vang lên xé nát tâm can của Tuyết Lang. Ngọc Linh vẫn đứng đó, thân thể bị thiêu đốt cháy xém, cô mơ hồ ngã ra. Tuyết Lang vội vã chạy đến đỡ lấy cô. Tâm tình hoảng loạn, lo lắng mười phần.
Đan điền tụ thành, phút chốc cơ thể Ngọc Linh phát sáng, mấy vết thương nhanh chóng lành lại, cả người tỏa ra linh khí nồng đậm. Ngọc Linh mở mắt, cảm thấy bản thân tràn đầy sinh lực. Cô độ kiếp thành công rồi, bây giờ đang ở giai đoạn kim đan sơ kỳ. Ngọc Linh vui mừng ôm lấy cổ Tuyết Lang cười khúc khích. Anh ta thấy cô như vậy cũng thở ra nhẹ nhõm, thật là doạ anh sợ chết khiếp rồi.