Tư Tâm cảm thấy không ổn, cách xa Tuyết Lang ra, nhìn về phía bóng đen đang tích tụ năng lượng. Tu vi của Long Quân tăng lên vùn vụt, Tư Tâm nhíu mày, cảm giác đang bị uy hiếp. Hắn trực tiếp bỏ qua Tuyết Lang, bay về phía Long Quân, muốn ngăn cản sự phát triển mạnh mẽ đó.
- Tuyết Lang! Mau giữ hắn lại!
Ngọc Linh hô lên, bản thân cô đang giúp Long Quân củng cố lại linh lực vừa mới hấp thu.
Tuyết Lang nhận lệnh, giống như tên bắn, chớp mắt cái đã xuất hiện, vung dây tằm băng kết như tơ nhện chặn ở trước mặt Huyết đế. Tư Tâm chau mày, tơ tằm băng này đặc biệt cứng cáp, lại có thể kháng được hoả diễm từ trường thương của hắn. Huyết đế tức giận hạ lệnh:
- Tránh ra!
Tuyết Lang không một chút sợ hãi, đáp:
- Bước qua ải của ta trước!
Tư Tâm đưa ánh mắt khinh thường nhìn anh, nói:
- Ta thấy ngươi tư chất thông minh, muốn giữ cho ngươi một mạng thu làm thuộc hạ. Nhưng ngươi cứng đầu muốn chết, đừng trách ta thành toàn cho ngươi!
- Thu ta làm thuộc hạ? Nằm mơ!
Tuyết Lang hừ một tiếng, dây tằm băng theo ngón tay của anh chuyển động, bủa vây trói vào tay chân Huyết đế.
Từ sợi tằm băng, khí lạnh không ngừng tỏa ra. Những nơi nó quấn vào bắt đầu lan mảng trắng, muốn đông cứng cơ thể của Tư Tâm.
Huyết đế quay trường thương trong tay, múa một vòng, tằm băng đã bị cắt đứt, cơ thể của hắn nóng lên, bốc lửa đỏ bao trùm. Tuyết rơi xung quanh bị hắn ảnh hưởng tan thành hơi nước.
Trường thương rực lửa và kiếm băng lạnh toát va vào nhau. Tuyết Lang chau mày, kiếm của anh xuất hiện vết nứt, sau đó bị hắn đánh gãy. Tư Tâm xoay bàn tay, theo hiệu lệnh, cầu lửa đỏ hiện ra, hướng về Tuyết Lang lao xuống.
- Nộ hoả!
- Băng khởi!
Tường băng mọc lên chặn lại công kích. Cầu lửa kia mạnh mẽ xuyên thủng qua tường băng, bắn vào người Tuyết Lang. Khoảnh khắc anh bị té xuống, ngọn lửa liền mọc lên nhốt anh lại, giống như một cái lồng chim.
Tư Tâm vượt qua người Tuyết Lang, truyền linh lực vào trường thương, phóng về phía Long Quân.
Ầm một tiếng, va chạm gây ra động tĩnh không nhỏ. Đất cát xung quanh bị thổi bay mù. Trong khói bụi, có hai luồng ánh sáng va vào nhau, linh khí dao động như sóng nước, phát sáng lấp lánh như ánh lửa.
Mũi thương đâm vào thanh mộc kiếm của Ngọc Linh, người cầm kiếm lại là Long Quân. Vết thương của anh đã lành hẳn, khí tức quanh người cũng phi thường mạnh mẽ. Ánh mắt sắc bén nhìn Tư Tâm, hơi thở quỷ dị.
Dưới sức mạnh tuyệt đối, thần khí này cũng dao động mãnh liệt. Tùy vào thực lực của người sử dụng, mà thanh mộc kiếm có phát huy hết sức mạnh hay không.
Huyết đế bị đẩy lùi, đầu mũi thương của hắn cũng mẻ một lỗ nhỏ. Hắn cắn răng, lấy trong áo ra mười lá bùa.
Mười lá bùa bay ra bao vây Long Quân, Huyết đế kết ấn, mấy lá bùa liền biến hóa, từ trong nó chui ra những hung thú vô cùng mạnh mẽ, đủ loại hình thù. Theo hiệu lệnh của Tư Tâm, thú trận mười hướng bổ nhào tới tấn công Long Quân.
Long Quân ở giữa vòng vây tay cầm chặt thanh mộc kiếm, khí thế vẫn hiên ngang không hề chùn bước. Bọn thú này vô cùng lì lợm, tranh nhau vồ lấy anh. Long Quân thoắt ẩn thoắt hiện, thú trận không thể làm anh bị thương. Huyết đế tức giận nhìn đám thú ngu xuẩn hắn mới triệu hồi ra, mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
Hung thú của hắn bị thanh mộc kiếm chém phải, thì không thể phục hồi, ngược lại còn đau đớn đến tận xương tủy, la hét chói tai.
- Long Quân! Ngươi thật biết chơi!
- Muốn dùng đám thú ngu ngốc này hạ ta? Có phải xem thường ta quá rồi?
Ngọc Linh tựa lưng dưới gốc cây, khuôn mặt xanh xao, mắt nhắm nghiền, hơi thở cũng trở nên yếu ớt. Phút chốc cả người loé sáng, biến thành một hình dạng vô cùng khác lạ. Nói chính xác là trở lại trạng thái nguyên thủy, xinh đẹp và mỹ lệ. Xung quanh cô phát ra ánh sáng vàng mờ nhạt, khí tức trầm ổn ấm áp. Nơi cô nằm, cây cỏ trồi lên, lớn nhanh như thổi.
Tuyết Lang đứng ở đằng xa, bất giác châu mày lại. Thấy bên kia, Thanh Thành đã bất tỉnh, máu chảy rất nhiều, mà hơi thở cũng rất yếu, dường như sắp tắt đến nơi.
Dây tằm băng trong tay anh phóng ra, bay qua khe cửa lồng nhốt, quấn vào tay Thanh Thành, dùng lực một chút đã kéo được cậu qua đây. Mặt của Thanh Thành trắng xanh, máu trên cơ thể có nơi đã đông cứng. Tuyết Lang thở dài, xem xét từ trên xuống dưới, đúng là lỳ lợm, bị thương tới xương cốt vỡ vụn luôn rồi. Tuyết trắng ngừng rơi, không gian cũng ảm đạm, từ đầu đến cuối, Thanh Thành cũng không có phản ứng lại.
Tuyết Lang cảm thấy có gì đó rất khó chịu. Sao cậu ta lại không bóp nát ngọc bội của anh sớm hơn một chút, thì giờ đâu có thê thảm tới mức này. Càng nghĩ anh càng tức giận hơn, lồng giam bằng lửa lập tức đóng băng, sau đó đổ nát.
Long Quân rất nhanh đã giết hết hung thú, mà thân thể chẳng mảy may tổn thương. Điều này khiến cho Tư Tâm tức đến đen mặt, hắn ta căng thẳng trước uy áp của Long Quân. Tính toán một hồi không nhìn thấy đường thắng, muốn quay lưng bỏ chạy.
Long Quân hô lên:
- Ngươi còn chiêu gì, mau tung ra!
- Nộ hoả!
Hàng ngàn cầu lửa theo tay ấn của hắn xuất hiện, sau đó giống như một cơn mưa thiên thạch lao về phía Long Quân.
Phải nói rằng sức nóng vô cùng khủng khiếp, Long Quân hóa ra một con rồng nước nhỏ quấn lấy thanh mộc kiếm, tránh cho hỏa khắc mộc, sau đó mới đánh tan cầu lửa trước mắt.
Còn Huyết đế chớp cơ hội anh ta phân tâm, đã nhanh chân bỏ chạy. Long Quân muốn thừa thắng xông lên. Nhưng nhìn lại thấy Ngọc Linh đang hôn mê bên dưới, tự nhiên không thể bỏ mặc. Coi như hắn may mắn, chạy nhanh đi.