Từ nãy tới giờ Lộ Lộ nghe nhưng lại không biết trả lời như nào. Bất chợt một ngày, một ngày đầy những biến cố lại xuất hiện một người cùng chung huyết thống với cô. Không chỉ vậy người đó còn là Cảnh Tử Quân, một thượng tướng chức cao vọng trọng mà cho dù có mơ cô cũng không dám mơ đến. Điều này xảy đến quá đỗi bất ngờ mà chính Lộ Lộ cũng không thể tin. Đó sẽ là tin tốt hay tin xấu đối với cô đây?
- Vậy ý chị là… em và thượng tướng Cảnh…
Giọng cô nhạt dần đi, bàn tay run run cầm lấy tờ xét nghiệm máu. Nhóm máu O, nhóm máu cùng với Tử Quân hơn nữa sự tương quan về nhóm máu lại khá rõ rệt.
- Hoàn cảnh em như nào chị biết. Bây giờ nếu như em tìm được người thân thì không chỉ chị mà Duệ Trân cũng sẽ rất vui. Chị nghĩ em nên đi xét nghiệm DNA, lỡ như là anh em cùng chung huyết thống không phải là tốt quá rồi sao?
Tuy rằng chuyện này khó tin nhưng cũng không phải là không có khả năng xảy ra. Việc có tương quan về nhóm máu chỉ xảy ra ở những người có cùng chung huyết thống, những người không có quan hệ hoặc không có mối liên kết thì nhất định sẽ không thể có tương quan. Dù là một phần trăm nhỏ Dương Hạc Linh cũng muốn Lộ Lộ tìm hiểu rõ. Bởi lẽ việc có tương quan nhóm máu trước giờ Dương Hạc Linh chưa từng gặp ở người không có cùng huyết thống, chỉ có một khả năng duy nhất là Lộ Lộ và Cảnh Tử Quân chính là anh em ruột
- Lộ Lộ, nếu như em muốn xét nghiệm DNA không để lộ thông tin thì chị có chỗ này có thể giúp em. Cho dù kết quả ra sao thì cũng mong em sẽ nhận lấy nó và có hướng quyết định đúng đắn.
Dương Hạc Linh vỗ vai Lộ Lộ rồi quay về sửa soạn để trở về nhà. Để lại một mình Lộ Lộ đứng trên hành lang dài của bệnh viện, cô ấy cầm tờ giấy xét nghiệm và ôm những lời nói của Dương Hạc Linh. Trong lòng rối như tơ vò, chuyện này đến với cô ấy quá nhanh.
Bây giờ cũng đã là ba giờ sáng nhưng giấc ngủ của Lộ Lộ sớm đã bị gián đoạn kể từ khi có tin báo rằng Duệ Trân bị thương nặng nên cô ấy cũng không muốn quay trở về nhà. Cô ấy muốn nán lại một chút để ở bên cô trong đêm nay, chăm sóc cho cô thuận tiện cũng nhập lại thông tin bệnh nhân vào hệ thống. Nhưng rồi chuyện này xảy ra quá đột ngột, bước chân Lộ Lộ chậm rãi đi ra ngoài. Cô ấy cần hít thở không khí để tâm trạng được thoải mái hơn và có thể suy nghĩ kỹ về lời đề nghị của Dương Hạc Linh.
Vào trời đêm mùa đông, bệnh viện trở nên lạnh giá và u ám hơn bao giờ hết. Ánh đèn vàng phản chiếu cái ấm áp duy nhất lên trên mặt đường, tạo ra những vệt sáng tưởng như những con đường đầy hy vọng giữa bối cảnh tối tăm của đêm đông. Không khí ẩm ướt và lạnh giá của mùa đông xâm nhập vào mọi ngõ ngách của cơ thể, Lộ Lộ khẽ rùng mình, cô mặc quá mỏng để có thể đi dạo. Gió đông chợt thổi qua, đem theo cái hơi thở của một đêm tĩnh mịch. Hương hoa trải dài đến bát ngát, đây là vườn hoa do chính tay Duệ Trân cùng các bệnh nhân tâm thần trồng nhằm giúp họ ổn định tinh thần và có thêm hy vọng trong liệu trình trị bệnh. Vườn hoa này cũng có một chút công sức của cô.
Bấy chợt những lời nói của Dương Hạc Linh lại ùa về trong tâm trí Lộ Lộ. Từ trước tới nay cô ấy và Tử Quân gần như không có mối liên kết hơn nữa hầu như không tiếp xúc nhiều. Những vụ án cũng chỉ là tiếp xúc với Duệ Trân nhiều, Lộ Lộ còn chẳng nói được đến vài câu với anh, bây giờ lại bất chợt đến nhận huyết thống có phải là có chút không ổn không?
- Tiểu thư Lộ Lộ, không biết rằng cô còn có sở thích ngắm hoa đấy.
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, không cần quay lại cô cũng biết đó là ai. Lâm Bắc Thần rất nhanh bước đến bên cạnh Lộ Lộ, khi nãy quay về phòng anh tiện đến cửa sổ đóng cửa liền thấy Lộ Lộ đi xuống dưới này nên Lâm Bắc Thần quyết định xuống theo. Càng về đêm trời lại càng lạnh, hắn xoa hai tay lại với nhau rồi nhìn sang Lộ Lộ.
- Anh không ám tôi là không chịu được sao? Lâm Bắc Thần, giữa rời khuya đêm đông lạnh như này nếu như để tôi mời anh một trái táo có lẽ sẽ sưởi ấm được phần nào đấy.
Vừa nghe thấy táo Lâm Bắc Thần liền rùng mình, một đợt khí lạnh chạy qua gáy hắn. Trước giờ ai cũng biết Lâm Bắc Thần khi gặp Lộ Lộ sẽ cãi nhau không thì cũng là nói bóng nói gió rồi trêu chọc nhau, không ai chịu nhường ai. Đến tận bây giờ chẳng biết đã bao nhiêu năm nhưng khi gặp nhau là cả hai liền sẽ cãi nhau, dường như đã trở thành thói quen.
- Này cô có cần phải nhắc lại như vậy không? Nổi hết cả da gà rồi, cô tự đi mà ăn một mình đi.
Vào năm ngoái khi Lâm Bắc Thần đi ngang qua một khu vườn đã vô tình nhìn thấy một cây táo mọc lên ở sát bên hàng rào. Nghĩ rằng cây nhiều táo, chủ nhà chắc chắn sẽ không biết nên hắn đã ngang nhiên hái lấy hai quả để ăn. Không ngờ rằng ngay tối hôm đó có người đến báo án. Và kết quả là dưới gốc cây táo mà hắn ăn chính là một thi thể đang phân hủy hơn nữa khi nhớ lại cái xác chết ấy cũng vô cùng đáng sợ. Chỉ cần nghĩ đến việc cây táo mọc bên cạnh một cái xác hắn đã lạnh đến gai người. Vì vậy nên kể từ ngày hôm đó Lâm Bắc Thần cũng không bao giờ ăn táo nữa.
- Người ta nói ăn không thể ăn nhầm, nói cũng không thể nói bừa. Lâm Bắc Thần không phải anh rảnh rỗi đến mức ở lại đây chỉ để cãi vã với tôi đâu nhỉ?
Lâm Bắc Thần nhìn Lộ Lộ nhưng ánh mắt của cô đã đặt về những khóm hoa xinh đẹp trước mắt. Đôi mắt vẫn long lanh nhưng chất chứa tâm tư khó đoán. Lâm Bắc Thần muốn hỏi cô có chuyện gì nhưng hắn rối cuộc cũng không thể hỏi được. Hắn khoanh tay trước ngực rồi quay đi làm ra bộ hất hàm mà trả lời.
- Đương nhiên là không rồi, tôi có nhiệm vụ của tôi đâu như cô, suốt ngày chỉ ở văn phòng rồi tô son sau đó lại cười cười, tự tạo dáng rồi tự ngắm mình trong gương xong lại tự khen mình xinh đẹp đâu chứ.
Vừa nói hắn vừa đưa một tay ra trước mặt sau đó làm điệu bộ ngắm vuốt như đang soi gương. Một tay đưa lên làm hành động tô son, Lâm Bắc Thần tự mỉm cười rồi vuốt vuốt lại mái tóc.
- Ai mà xinh đẹp như Lộ Lộ thế này?
Điệu bộ của hắn trong mắt Lộ Lộ là vô cùng đáng ghét, cái hành động của hắn không khác gì đang chọc tức cô. Gương mặt Lộ Lộ bỗng chốc ửng đỏ, cô lập tức quay lại đánh thật mạnh vào lưng hắn rồi quát.
- Này, Lâm Bắc Thần, anh có cần phải nhắc đi nhắc lại một chuyện như vậy không?
Chả là ngày hôm đó khi đang trong giờ làm việc Lộ Lộ lại ngồi ở văn phòng tự soi gương rồi dặm lại chút son sau khi đã hoàn thành công việc. Nhìn bản thân trong gương, một người yêu bản thân như Lộ Lộ làm sao có thể tránh khỏi việc mỉm cười hài lòng với bộ dạng xinh đẹp hiện giờ của mình. Những hành động ngu ngốc ấy của Lộ Lộ đã bị Lâm Bắc Thần đến đúng lúc nhìn thấy. Vậy nên về sau mỗi khi có dịp hắn liền sẽ lại mang ra để trêu chọc cô.
- Chẳng lẽ cô nói tôi được mà tôi lại không nói được cô sao, cô nàng đỏng đảnh?
Lâm Bắc Thần nhoẻn miệng cười rồi nghiêng đầu nhìn Lộ Lộ. Cô ấy thấp hơn hắn hẳn hai cái đầu nên nhất định là sẽ không đánh lại hắn. Hơn nữa thể lực của Lộ Lộ không phải như Duệ Trân, Lộ Lộ chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm nên chẳng thể làm gì được hắn.
- Được tôi anh chàng ăn cắp táo, tôi nói cho anh biết sau này ai cưới được anh mới là họa ba đời đó.
Danh Sách Chương: