Chiếc xe lao nhanh xuống nước tạo ra một cơn sóng lớn và một lượng lớn nước bắn lên cao tạo thành một vòng tròn nước bao phủ xung quanh. Do áp suất đột ngột thay đổi kính xe lập tức bị vỡ vụn, nước tràn vào bên trong và cô bắt đầu cảm thấy choáng váng. Chiếc xe sẽ nhanh chóng bị cuốn vào trong nước, tạo ra một cảm giác vô cùng kinh hoàng. Cô có cảm giác như thân xe bị rung lắc và nước xoáy vào bên trong xe ngày càng nhiều như muốn nhấn chìm người con gái trong xe.
Hai đặc vệ nghe thấy tiếng động lớn lập tức quay trở về. Chỉ thấy anh đang gieo mình xuống dưới biển. Hiểu được vấn để, rất nhanh Hứa Kha liền tìm cách đi xuống bờ biển để cứu anh và cô.
Cơ thể anh nhanh chóng tiếp nước, cảm giác đau đớn bất giác ùa về cơ thể. Một lực mạnh tác động lên người tưởng chừng như bị đập vào một bề mặt cứng. Áp lực nước nhanh chóng tác động lên cơ thể và giờ đây anh phải đối mặt với cái đột ngột khi vừa tiếp nước. Khi cơ thể vừa rơi xuống nước, áp suất nước tác động lên cơ thể anh tiếp xúc với lực lớn và gây ra cảm giác đau đớn như bản thân bị gãy xương. Máu từ vết thương của anh chảy ra ngoài, hòa cùng với nước biển. Nhưng rồi tất cả không thể ngăn cản anh tìm cô, Tử Quân nhanh chóng dùng sức bơi đi và ông trời đã không phụ lòng anh.
" Duệ Trân. "
Anh nắm lấy tay cô, cơ thể cô đang ở bên ngoài chiếc xe. Có lẽ do áp suất mạnh khiến kính vỡ ra nên cô dễ dàng thoát ra ngoài. Nhưng do đột ngột phải chịu lực mạnh nên ngay lúc này Duệ Trân đang trong trạng thái vô cùng mơ hồ. May rằng cô vẫn chưa chìm xuống, anh dùng hết sức lực ôm lấy cô rồi bơi lên trên. Bất chợt cơ thể anh như nặng trĩu, vết thương khiến cánh tay của anh không còn cử động được. Cứ vậy, anh dần lùi xuống và mang theo cả cô chìm dần.
Nhưng rồi một tia hy vọng lóe lên, anh không muốn đem cả thế giới của anh chìm sâu xuống đáy biển. Anh lại cố gắng vực dậy nhưng đến lúc này thì anh đã hoàn toàn cạn kiệt sức. Một đợt sóng vội vàng ập tới, anh và cô lại bị đẩy một chút về phía sau. Lúc này anh liền dùng hết sức sống mà đứng dậy. Hai tay ôm lấy cô mặc cho tuyết có phủ trắng đường đi cũng một mực ôm lấy cô.
- Tử… Tử Quân… anh bị thương rồi… đừng cố nữa. Làm ơn đừng cố nữa. Anh sẽ chết đấy.
Nước mắt cô lần đầu rơi xuống vì anh, nhưng mặc cho cô có van xin anh vẫn một mực bước tiếp, bước trên đôi chân của mình để đưa cô vào bờ. Khi vừa đến được nơi an toàn, chắc chắn rằng cô sẽ không gặp nguy hiểm cơ thể anh liền gục xuống. Vết thương của con dao kia quá sâu lại thêm vừa mất máu anh lại nhảy xuống biển nên tình trạng lại càng tệ hơn.
- Tử Quân, anh không được nhắm mắt. Tử Quân à…
Duệ Trân khóc lớn rồi liên tục ho khan, cô nhìn anh nằm dưới đợt tuyết trắng mà càng đau lòng hơn. Cơ thể cô vốn dĩ nặng nề nay lại càng nặng hơn, cái lạnh đột ngột xông thẳng vào não bộ khiến cô như đóng băng. Duệ Trân bất giác run lên từng hồi nhưng vẫn ngồi ở bên cạnh anh.
- Không sao rồi, Tử Quân, có em ở đây rồi.
Anh có thể cảm nhận được cái run rẩy cả trong lời nói của cô và trong cả người cô. Duệ Trân vốn từ nhỏ đã không chịu được lạnh, mỗi ngày đông cô đều sẽ giảm bớt thời gian làm việc lại, trở về nhà sớm hơn và thường dành cho bản thân những ngày lười biếng cuộn tròn trong chăn. Nhưng ngay lúc này, giữa trời tuyết đang phủ đầy bờ cát trắng cơ thể cô lạnh lẽo chìm trong biển. Gió mạnh mẽ rít lên từng hồi, thô bạo thổi ngang qua như cắt da cắt thịt của cô.
- Em lạnh rồi kìa…
Anh cố gắng bò dậy rồi bởi chiếc áo măng tô bên ngoài ra sau đó vòng tay qua khoác lên giúp cô. Lúc này anh vẫn đang cố gắng giữ tỉnh táo để sưởi ấm cho cô, anh sợ cô sẽ lạnh, sợ cô sẽ không chịu được cái giá rét. Vì vậy tất cả hơi ấm còn lại của cơ thể anh mang truyền hết cho cô để cô phần nào được ấm hơn cả. Cơ thể mất sức mà ngã xuống, anh vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ để đầu được đặt lên đùi của cô mà cảm nhận được cô giữa trời tuyết dày đặc.
Nước mắt từ khóe mi cô lăn dài xuống má. Cô nhìn thấy vết thương của anh chứ, cô nhìn thấy vết thương của anh đang chảy máu. Vậy tại sao anh lại phải mạo hiểm tính mạng hết lần này đến lần khác như vậy?
- Tiểu Trân, em đừng khóc… anh không còn sức để ngồi dậy lau nước mắt cho em nữa rồi…
Anh ấy yêu thương cô đến mức mặc kệ mình đang bị nặng vẫn lấy áo quấn quanh người mình thương để che đi cái lạnh rồi nằm trong lòng người ấy. Đến cuối cùng cho dù chuyện gì xảy ra anh vẫn cố gắng bảo vệ tình yêu của anh. Anh sợ cô sẽ bị lạnh, anh sợ cô sẽ bị thương, anh sợ cô đủ thứ nhưng rốt cuộc đến cuối cùng anh đã sợ cho anh điều gì?
- Thiếu gia, cô Cẩn, hai người không sao chứ.
Hứa Kha chạy lại phía anh cùng với một người đặc vệ nữa phía sau. Gương mặt vô cùng lo lắng nhìn anh đang ôm lấy cô giữa trời tuyết trắng.
- Thiếu gia, ngài…
Hứa Kha bước đến bên cạnh chỉ thấy hơi thở của anh đang vô cùng yếu ớt. Trong cái giá lạnh của ngày đông hơi ấm được sưởi hết cho cô, ngay cả chiếc áo khoác cũng mang cho cô. Cơ thể anh cũng đang run lên vì lạnh nhưng cái run ấy đã được anh kìm lại bên trong.
- Duệ Trân…
Giọng anh khàn đặc, đôi môi tái nhợt vì lạnh. Anh nằm trong lòng cô, vòng tay qua ôm lấy eo cô như một sự bảo vệ cuối cùng dành cho người con gái anh yêu.
- Mang cô ấy về…
Dường như anh không thể chịu đựng được nữa liền buông lỏng tay nhưng với một chút sức lực cuối cùng Tử Quân vẫn cố gắng ôm lấy cô vào lòng. Anh vùi đầu vào cơ thể của cô để cảm nhận cái yên bình mà bản thân hằng mong ước. Mí mắt nặng trĩu đóng lại, bàn tay thả lỏng để cơ thể chìm vào một khoảng thế giới riêng.
- TỬ QUÂN, TỬ QUÂN.
Cô hét lớn ôm lấy anh, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp. Sẽ không có một Cảnh Tử Quân thứ hai, sẽ không có một thượng tướng thứ hai như anh. Anh là duy nhất, anh là một cá thể đặc biệt, anh là một tín ngưỡng cao nhất trong cô.
" Từ khi sinh ra mạng sống của tôi vốn dĩ đã gắn liền với cái chết của em. "
Hứa Kha bước đến bên cạnh, hắn nhanh chóng đỡ anh dậy rồi mang anh về chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn. Cô cũng được đặc vệ còn lại dìu vào trong xe. Chiếc xe này là của Lâm Tần để lại, người của Dương Long cũng không thể quay trở về nên có lẽ chiếc xe này cũng không còn quá quan trọng. Cô ngồi vào hàng ghế sau, để anh ngồi ngay bên cạnh cô. Hứa Kha cầm lái còn đặc vệ kia ngồi bên cạnh.
Anh dựa đầu vào vai cô, lần đầu tiên cô thấy anh yếu đuối đến vậy. Lần đầu tiên anh không phải một thượng tướng uy phong, dũng mãnh và mạnh mẽ trên chiến trường mà anh chỉ là một Cảnh Tử Quân bình thường. Anh không phải kẻ to lớn, không phải người khổng lồ có thể bao dung hết tất cả mà anh chỉ một Cảnh Tử Quân bình lặng ở bên cô. Anh không thể bảo vệ được hết tất cả nhưng nhất định phải bảo vệ được tất cả của anh. Anh không cho phép bản thân gục ngã bởi cô còn đang đứng ở phía sau chờ anh trở về.
Cô gục xuống bên anh, bàn tay lần đầu tiên chủ động nắm lấy tay anh. Người con trai đầu tiên hy sinh tất cả cho cô, kể cả khi bản thân đang bị thương nặng cũng đặt cô vào trong mắt, ôm cô vào lòng. Đến cuối cùng khi anh hoàn toàn kiệt sức vẫn muốn dang rộng vòng tay để bảo vệ cô. Duệ Trân nhẹ nhàng quay sang nhìn anh, khóe mắt đọng lại nước mắt vẫn còn chưa khô.
" Vốn dĩ ngay từ đầu em đã biết tình yêu của chúng ta là một sai lầm, nhưng tại sao anh không bao giờ để em tin vào điều đó? "
Danh Sách Chương: