"Em xin lỗi. Nó bất ngờ quá đúng không?"
"Không, không sao cả."
Kwon Jeong-han mỉm cười với đôi mắt to tròn sau cặp kính, cậu nói tiếp.
"Anh họ của em, anh ấy mang ơn năng lực giả Han Yi-gyeol lắm đấy."
"Anh họ của cậu....?"
"Anh ấy điều hành một hội ở Busan, anh còn nhớ không? Hội trưởng Kwon Ji-hoon của Công hội Four Seasons ấy. Hyung nói rằng anh ấy đã gặp anh vào cuối buổi tiệc ở khách sạn kia."
"À."
Nghe những lời của cậu ta làm tôi nhớ đến người đàn ông mà tôi đã gặp trong bữa tiệc tôi đi cùng Cheon Sa-yeon— một người đàn ông mang dáng vẻ ôn hòa, đôi mắt nâu làm ta liên tưởng đến màu của socola cùng với một nốt ruồi bên má phải. Nghe xong, quả đúng là Kwon Jeong-han giống Kwon Ji-hoon cả về ngoại hình lẫn khí chất luôn này.
"Tất nhiên là tôi nhớ."
"Dù chỉ là họ hàng thôi, nhưng anh ấy lại thường xuyên đến thăm em từ những ngày chúng em còn thơ bé, vậy nên anh ấy giống như một người anh trai thực sự của em vậy. Hyung nói với em rằng năng lực giả Han Yi-gyeol đã liều mình để tiêu diệt con boss. Kể từ lúc ấy, em đã rất muốn được nói lời cảm ơn với anh."
Aha. Đó là lý do vì sao cậu ta nói mình là một fan hâm mộ đấy à? Tôi cười ngượng nghịu xoa gáy.
"Việc tôi làm chẳng đáng gì đâu, tôi đây chỉ là đang giúp đỡ cho Phó Hội của Roheon thôi."
"Dù vậy, cái việc một mình đương đầu với một con quái vật cấp S+ hẳn không dễ dàng gì, nên là em thấy anh thực sự rất là tuyệt vời luôn đấy."
"Hử? Ồ, không, tôi...."
Bị sốc trước câu trả lời chắc nịch của cậu làm tôi nghiêng người ra phía sau. Ai đây? Làm sao mà một người mới hai mươi tuổi đầu lại có thể ăn nói giỏi như vậy?
"Em thấy trên bản tin báo rằng thiệt hại từ sự cố Gangnam đã giảm đi đáng kể nhờ vào công của năng lực giả Han Yi-gyeol. Ngoài ra họ cũng thông báo tên hung thủ là một năng lực giả thần trí."
"Ừm, đúng vậy."
"Anh thấy em thế nào? Em không có kinh nghiệm nhiều như những ứng cử viên khác, nhưng em tự tin rằng em có thể làm được nếu kẻ địch là một năng lực giả thần trí."
Kwom Jeong-han hào hứng nhiệt tình với gương mặt đỏ bừng, vẻ lịch sự ban đầu của cậu ta đã biến mất. Có lẽ đây mới là bộ mặt thật của cậu ta nhỉ?
Bất lực, tôi ra hiệu cầu cứu bằng mắt với Park Geon-ho đứng sau Kwon Jeong-han đang theo dõi mọi chuyện. Ngừng xem đi và mau ra ngăn cậu ta lại.
"Được rồi, bình tĩnh đã nào."
Park Geon-ho thích thú chấp nhận lời kêu cứu của tôi. Anh ta khẽ khoác tay lên vai Kwon Jeong-han và nhếch khóe miệng.
"Tôi nghĩ nếu cậu giải thích năng lực của mình cho năng lực giả Han Yi-gyeol thì sẽ hay hơn đấy. Tôi đã nói qua cho cậu ta trước khi chúng tôi đến đây rồi, nhưng để chính cậu giải thích chi tiết ra thì sẽ tốt hơn."
"A, vậy sao? Em xin lỗi. Đoán là em đã quá phấn khích rồi."
Kwon Jeong-han nhanh chóng ổn định lại, bình tĩnh khẽ nâng cặp kính lên và cậu bắt đầu giải thích.
"Đầu tiên, năng lực của em là kiểm soát cảm xúc hạng S. Như anh có thể thấy, em có thể chi phối cảm xúc của người khác. Em có thể làm cho anh hạnh phúc hoặc làm anh cảm thấy u sầu."
Nghe thấy vậy, tôi liền làm ra một vẻ khó hiểu, nó có thể sao? Không chỉ có mỗi tôi— mà cả Min Ah-rin và Kim Woo-jin cũng nghi ngờ điều đó.
Kwon Jeong-han nhận thấy sự biến đổi trong bầu không khí, cậu liền nở một nụ cười đẹp như tranh vẽ trên khuôn mặt.
"Phải, đó là một năng lực rất nguy hiểm. Em không thể trực tiếp tấn công đối thủ như năng lực giả thể chất được, nhưng lại có thể từ việc thao túng cảm xúc mà khiến họ tự hại mình hoặc tự sát."
"Không có hạn chế nào trong việc kích hoạt năng lực sao?"
"Điều đó có thể không nhỉ? Tất nhiên là có rồi."
Mặc dù đó là một câu hỏi nhạy cảm, nhưng Kwon Jeong-han vẫn trả lời mà không có bất kỳ ác cảm nào.
"Khi em thay đổi cảm xúc của người khác, cảm xúc của em cũng biến đổi theo như vậy luôn. Nói tóm lại là nếu em khiến ai đó bị trầm cảm, thì điều đó cũng làm em bị trầm cảm theo— Tuy nhiên, nếu như em đã ở trong trạng thái đó rồi, thì nó cũng không xảy ra chuyện gì cả.... Nó không thể sử dụng liều lĩnh."
Ồ, ra là vậy. Tôi thích thú lắng nghe và gật đầu. Nếu đúng là như vậy thì quả thực rất khó để mà sử dụng bừa bãi.
"Ngoài ra, cũng có những điều kiện để kích hoạt nữa. Em phải nhìn thẳng vào người mà em muốn sử dụng năng lực và nói từ phù hợp."
"Từ ngữ phù hợp?"
"Ừm, chẳng hạn...."
Kwon Jeong-han, đảo mắt suy nghĩ, nhìn tôi và nói.
"Năng lực giả Han Yi-gyeol, hãy nhìn em và nói 'Rất vui được gặp cậu'."
Ngay sau khi vừa thốt ra những lời đó, đột nhiên tôi cảm thấy rất vui khi nhìn thấy Kwon Jeong-han đang ở trước mặt mình. Tôi tròn mắt ngạc nhiên trước sự thay đổi cảm xúc rõ ràng này.
"Ồ, nó hiệu quả thật này."
"Đúng không nào? Nhưng hiện tại, vì em để cường độ khá yếu, nên cảm xúc ngạc nhiên của anh sẽ mạnh hơn cảm xúc vui mừng khi gặp em á."
"Cậu có thể làm cho cảm xúc mạnh hơn nữa không?"
"Có chứ, anh muốn thử không?"
"Tôi tò mò đấy, nhưng.... Liệu năng lực của cậu có giải trừ được không?"
"Nó kéo dài khoảng năm phút. Nếu em không dùng thêm năng lượng, thì hiệu lực sẽ lập tức biến mất sau năm phút."
Có lẽ năm phút sẽ ổn thôi. Dù sao, tốt nhất là nên kiểm tra năng lực của cậu ta rồi tính tiếp. Khi tôi gật đầu, Kwon Jeong-han kích hoạt năng lực của mình lần nữa, khi nói với giọng hào hứng.
"'Rất vui được gặp anh' năng lực giả Han Yi-gyeol."
"Ah...."
Tôi chớp mắt nhiều lần và nhìn Kwon Jeong-han. Tim đập nhanh cùng thân thể đang run lên. Cuối cùng, vì phấn khích mà tôi không thể không nhào tới ôm lấy cậu ta.
"Ôi trời."
"Ha-Han Yi-gyeol!"
"Quao."
Tôi không thể ngừng niềm vui mừng này lại được. Cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay, tôi liền thốt lên.
"Thật vui khi gặp cậu. Rất vui được gặp cậu!"
"Haha vâng ạ."
"Làm bạn lâu dài nhé. Hãy làm vệ sĩ của tôi luôn nha."
"Ôi, thật sao? Cảm ơn anh."
Tôi đã chọn Kwon Jeong-han làm vệ sĩ rồi. Không phải quá đáng tiếc khi chỉ gặp một người tốt như vậy trong mỗi hôm nay thôi sao? Tôi định chia sẻ niềm vui này với Kwon Jeong-han, nhưng một thế lực nào đó đã kéo tôi lại.
"Han Yi-gyeol, tỉnh lại đi!"
Là Kim Woo-jin đang ôm tôi từ phía sau. Tôi vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của cậu ta. Tôi muốn thể hiện niềm vui này bằng một cách nào đó, thế sao cậu lại ngăn cản tôi chứ? Ôm cậu ta thêm chút nữa cũng chẳng xảy ra chuyện gì được đâu.
"Tôi vẫn minh mẫn lắm, tôi chỉ vui mừng—"
Khi cậu ta ôm chặt lấy tôi đang vùng vẫy, Kim Woo-jin hét lên gay gắt.
"Hãy giải trừ năng lực của cậu ngay!"
"Ừm, nó sẽ tự động vô hiệu trong năm phút. Cho đến lúc đó, tôi cũng chẳng thể làm gì được."
"Nó chắc chắn có hiệu lực chứ."
"Năng lực giả Han Yi-gyeol là kiểu người luôn ôm người khác khi cậu ấy thấy hạnh phúc sao. Tôi biết thêm được một điều mới rồi nha."
Nhìn Kwon Jeong-han người mỉm cười với vẻ mặt khó xử, Kim Woo-jin thì trở nên cực kỳ nhạy cảm, Min Ah-rin và Park Geon-ho thì đang trò chuyện rôm rả với nhau. Tôi biết rồi, nhưng tôi muốn cậu buông tôi ra ngay bây giờ. Bực thật đấy.
"Chết tiệt, vậy cậu đang nói là chúng tôi phải nhìn cậu ta như thế này trong năm phút sao?"
"Đúng vậy."
Mặc cho Kim Woo-jin đang đùng đùng sát khí nhìn cậu, Kwon Jeong-han thậm chí còn không chớp mắt mà chỉ cười nhẹ. Tôi đã lo rằng cậu ta chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng nhìn thấy cậu ấy như vậy, tôi nghĩ là mình không cần phải lo lắng gì cả.
"Với tình trạng cậu ta hiện giờ, tôi đoán chúng ta không còn cách nào khác ngoài chờ đợi."
"Cô có muốn uống gì không?"
Min Ah-rin và Park Geon-ho rất thích thú với tình huống hiện tại. Nếu có thể, họ thậm chí còn mang theo cả bỏng ngô đến nữa ấy.
Vậy là, niềm vui mà tôi cảm thấy lúc này đều là giả hết nhỉ.
Từ những gì tôi đã trải qua, năng lực của cậu ta đáng sợ hơn tôi tưởng rất nhiều. Như Min Ah-rin đã nói, tôi sẽ phải đợi năm phút để nó hết hiệu lực.
- --------------------------------
"Như anh thấy rồi đấy, năng lực của em có thể được dùng theo nhiều cách khác nhau. Tất nhiên, nó rất tốt cho việc bảo vệ năng lực giả Han Yi-gyeol khỏi những năng lực giả thần trí."
Năm phút sau, khi cảm xúc của tôi trở lại bình thường, tôi lấy đồ uống mà Park Geon-ho mang đến và lắng nghe Kwon Jeong-han giải thích về năng lực của mình.
"Ngay cả khi hung thủ của vụ Gangnam sử dụng năng lực kiểm soát tinh thần lên năng lực giả Han Yi-gyeol, thì em sẽ điều khiển xúc cảm của anh để anh không nghe theo lệnh của chúng."
"Thế có nghĩa là cảm xúc sẽ chiến thắng sự chi phối tinh thần sao?"
"Đúng vậy, rất nhiều cảm xúc cũng có thể khiến ai đó cảm thấy bất lực. Nếu ta khuếch đại xúc cảm chán nản tiêu cực, ngay cả khi anh đang bị kiểm soát tinh thần, anh cũng không thể di chuyển cơ thể một cách dễ dàng. Chưa nói đến việc kiểm soát toàn bộ cảm xúc nữa."
Kwon Jeong-han thể hiện rõ sự tự tin vào năng lực của mình. Tôi gật đầu, nhận ra lý do tại sao Park Geon-ho lại giới thiệu cậu ta.
Park Geon-ho đang lặng yên lắng nghe Kwon Jeong-han, đã lên tiếng.
"Cho đến khi chúng ta có thể tìm ra cách giải trừ được năng lực của kẻ địch, chúng ta cần ít nhất một biện pháp để đối phó. Kwon Jeong-han hoàn toàn phù hợp cho việc này."
"Chẳng phải kỹ năng của cậu quá tốt chỉ để đi làm vệ sĩ cho tôi hay sao? Cậu có thể có được một công việc tốt hơn mà."
"Hầu hết những năng lực giả thần trí đều thuộc bộ phận hỗ trợ hoặc nhóm chiến lược, nhưng Kwon Jeong-han vẫn chưa quyết định được nơi cậu ta muốn đi, vậy nên cậu không cần phải lo bất cứ điều gì khác mà cứ chấp nhận nó. Cậu ta cũng muốn như vậy đấy."
".... Ngay cả như vậy, tôi còn một vài điều muốn hỏi."
Tôi vặn nắp chai trước mặt và đưa nó cho Kim Woo-jin, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào Kwon Jeong-han như thể muốn giết chết cậu ta, tôi đưa ra vấn đề mà tôi thắc mắc trước đó.
"Ngay cả khi đó là lệnh Hội trưởng Cheon Sa-yeon, thì tôi cũng không phải là thành viên của Requiem. Chẳng có lợi ích gì khi đưa cho tôi một vệ sĩ cả."
Đáp lại câu hỏi của tôi, Park Geon-ho khẽ nhún vai với vẻ đang nói rằng tôi đã lo lắng quá nhiều rồi.
"Đương nhiên rồi, vì hội đang cho mượn một vệ sĩ. Ngoài ra, không có gì khác cả Han Yi-gyeol, vì đó là vệ sĩ của cậu, và tất nhiên là Hội trưởng cũng sẽ để tâm đến chuyện này."
Đến câu cuối cùng, tôi không nhịn được cười. Tôi không biết tại sao mọi người lại có sự hiểu lầm như vậy.
"Cậu ổn với việc này thật chứ?"
Tôi hỏi Kwon Jeong-han để chắc chắn lần cuối.
"Tất nhiên rồi ạ."
Kwon Jeong-han mỉm cười và gật đầu.
Trước nụ cười đó, Kim Woo-jin đang ngồi cạnh tôi, liền trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu ta.
"Tôi hiểu. Ừm, mong được cậu giúp đỡ."
"Em sẽ cố hết sức."
Đôi mắt của Kwon Jeong-han lấp lánh khi cậu trả lời. Tôi tự hỏi liệu điều này có thực sự ổn không, nhưng tôi không còn lý do nào khác để từ chối nên đành chấp nhận.
"Tốt lắm. Mặc dù vệ sĩ có năng lực thần trí là rất hiếm, nhưng không phải là họ không tồn tại nên đó không phải là một vấn đề lớn. Kwon Jeong-han, tôi sẽ gửi cho cậu những văn kiện cần thiết để cậu điền vào. Cậu có thể bắt đầu vào ngày mai."
Park Geon-ho nghĩ rằng mọi chuyện đã được giải quyết, nên anh ta liền kết thúc buổi gặp mặt. Tôi chạm vào Min Ah-rin và Kim Woo-jin để nói với họ rằng đã đến lúc phải rời đi. Kim Woo-jin thì vẫn nhìn chằm chằm vào Kwon Jeong-han.
"Kim Woo-jin."
Khi tôi gọi Kim Woo-jin ý bảo cậu ta dừng lại, cậu ta lại bĩu môi tỏ vẻ không cam lòng. Khoảnh khắc đó, Kwon Jeong-han, người đang ngồi và quan sát mọi thứ, đã cười lại với Kim Woo-jin.
Quả nhiên, cậu ta cũng chẳng phải người tốt gì ha....
Đây còn chưa làm nên chuyện gì, vậy tại sao quan hệ của hai người lại tệ đến vậy rồi? Tôi chỉ biết thở dài.
Danh Sách Chương: